Người Dấu Yêu

Chương 487




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 487 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









CON KHÔNG THỂ VU KHỐNG CHO CON BÉ!

“Không thể nào!” Sau khi Ôn Tranh nói xong, người đầu tiên lên tiếng bác bỏ là Trang Nhân.





Bà ta nhìn báo cáo được Ôn Tĩnh Hoằng nhặt lên, ánh mắt chợt lóe, nói đầy ẩn ý: “Tranh Tranh, con không thể làm vậy. Cho dù Diên Diên có xuất sắc hơn con thì con cũng không thể hãm hại con bé như thế được! Vợ chồng nhà họ Nghiên người ta còn chưa nói gì mà. Còn nữa, con lấy được những báo cáo này từ đâu? Chẳng lẽ là có người thèm muốn thân phận nhà họ Ôn chúng ta cho nên cố ý làm giả?”





Câu nói này có ý ám chỉ.





Bởi vì ánh mắt của Trang Nhân như có như không lướt về phía Nghiên Thời Thất.





Ôn Tranh đã dùng hết sức lực để chống đỡ thân thể rồi. Nghiên Thời Thất vừa đỡ Ôn Tranh ngồi về chỗ thì lại nghe thấy câu nói này của Trang Nhân. Cô còn chưa cất tiếng thì Tần Bách Duật nãy giờ vẫn luôn im lặng đã nghiêm nghị lên tiếng.







Anh hờ hững lại sắc sảo lia mắt nhìn về phía Trang Nhân: “Thân phận nhà họ Ôn có cái gì đáng để thèm muốn? Tiền tài? Hay danh vọng? Cô ấy chẳng thiếu những thứ này. Nếu như Tiểu Thất muốn thì nhà họ Tần của tôi có thể tạo ra mười nhà họ Ôn để cho cô ấy được vui vẻ. Gia đình bà ngày hôm nay đã được tẩy trắng rồi, chẳng lẽ bà đã quên trước đây bà bước vào nhà họ Ôn như thế nào rồi sao? Bây giờ có tư cách gì để nói lời này?”





Gương mặt Trang Nhân xám xịt như tro tàn.





Làm sao cậu ta biết quá khứ của nhà họ Trang?





“Cậu, cậu…”





Trang Nhân không bao giờ ngờ mình sẽ bị người ngoài khinh thường như vậy trước mặt người nhà họ Ôn. Nhưng bà ta không thể phản bác được tiếng nào, bởi vì đó đều là sự thật.





Đúng là quá khứ của nhà họ Trang không sạch sẽ. Nhưng sau khi tẩy trắng thì cũng là một nhà đầu tư khiến người ta phải kính nể.





Bà ta nhìn vẻ mặt ngạo nghễ xem trời bằng vung của Tần Bách Duật, chẳng hiểu sao lại thấy rét lạnh sống lưng. Diên Diên đã từng nói, người đàn ông đứng sau lưng Nghiên Thời Thất rất ngạo mạn ngông cuồng.






“Bà hai Ôn!” Lúc này, Nghiên Thời Thất cho Ôn Tranh uống nước xong, vừa vuốt lưng cho chị vừa nhìn về phía Trang Nhân, “Không biết bà có từng nghe nói một câu, trong lòng nghĩ gì thì sẽ nhìn thấy cái đó chưa? Thèm muốn thân phận nhà họ Ôn, đó là suy nghĩ của bà phải không?”





Vào giờ phút này, Ôn Nhĩ Hoa vẫn lặng lẽ hồi lâu đột nhiên vỗ tay.





Tiếng vỗ tay của bà đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người. Bà hơi nhướng mày nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Ôn Sùng Lễ: “Ba, đến giờ ba cũng phải hiểu ra rồi đúng không? Nhà họ Ôn chúng ta đã nuôi nhầm con, cũng yêu thương nhầm người rồi.”





Ôn Tri Diên còn nằm trên mặt đất vừa nghe thấy lời Ôn Nhĩ Hoa nói thì lập tức nước mắt nước mũi đầm đìa lắc đầu, “Bác Cả, cháu không… Cháu chính là con cháu của nhà họ Ôn… Cháu là con cháu của nhà họ Ôn…”





Cô ta nói xong lập tức thở hổn hển, xem dáng vẻ như rất đau đớn kích động, sau đó trợn trắng mắt đã ngất rồi.





“Con gái, con gái, con sao thế?” Người đầu tiên lộ ra vẻ lo lắng chính là bà Liên, đến nỗi cách gọi cũng thay đổi luôn. WebTru yenOn linez . com





Sự quan tâm và thương yêu mà bà ta dành cho Ôn Tri Diên đúng là phát ra từ tận đáy lòng.






Bà ta vọt tới trước mặt Ôn Tri Diên, vỗ nhẹ lên gương mặt cô ta rồi nóng nảy, “Ông Nghiên, ông mau đến xem thử đi.”





Trong giờ phút này, Ôn Tĩnh Hoằng và Đoan Mộc Lam Nhã cũng không biết phải làm sao.





Trong báo cáo này viết rất rõ ràng… Rất rõ ràng, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh có quan hệ huyết thống. Mà chỉ cần hai con bé đứng cạnh nhau thì không ai dám nghi ngờ hai người không phải là chị em ruột thịt.





Vào giờ phút này, nên tin ai, nên điều tra thế nào cũng không còn nằm trong suy nghĩ của bọn họ nữa rồi.





Bởi vì đứa nhỏ mình yêu thương hai mươi bốn năm lại làm ra nhiều thủ đoạn khiến người ta phải khinh thường như vậy, mặt bọn họ nóng hừng hực, trong lòng cũng đau đớn như bị cắt da cắt thịt.





Có lẽ, Ôn Nhĩ Hoa là người tỉnh táo nhất, sáng suốt nhất trong nhà họ Ôn.





Bà lắc đầu chắt lưỡi, nhìn Ôn Tri Diên ngất xỉu trước mặt rồi thở dài, vẫy tay gọi quản gia Ôn, “Chú Ôn, đưa cô ta đi bệnh viện mau đi. Đừng để xảy ra chuyện, ba mẹ người ta sẽ trách móc chúng ta đó!”