Người Dấu Yêu

Chương 486




Các bạn đang đọc truyện Người dấu yêu – Chương 486 miễn phí tại Vietwriter.vn. Hãy tham gia Group của đọc truyện Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!





****************************









KHÔNG ĐỊNH XEM THỬ BÁO CÁO ĐÓ SAO?

Buổi đêm càng lúc càng tối như mực, ánh đèn trong phòng sáng như ban ngày, nhưng chói mắt làm người ta không thể mở mắt ra được.





Ôn Tranh không cho người khác có cơ hội lên tiếng đã kéo tay Nghiên Thời Thất, di chuyển ánh mắt nhìn sang Ôn Tri Diên, “Vừa rồi cô nói chỉ mới nhận mẹ nuôi với vợ chồng nhà họ Nghiên gần đây thôi đúng không? Vậy cô mau giải thích cho mọi người biết tại sao từ mười bốn năm trước lại có nhiều hóa đơn mua bất động sản và tiền chuyển vào tài khoản dưới tên Nghiên Thời Dương và tên cô đến như vậy?”





Ôn Tri Diên lập tức ngước cặp mắt đầy hoảng loạn lên.





“Cô đừng nói bậy!” Đến cả bà Liên cũng không kiềm chế được lửa giận, “Nghiên Thời Dương là con trai của tôi, trong thẻ nó có tiền thì cũng là chúng tôi cho. Có liên quan gì tới Diên Diên chứ?”





Bà Liên ơi bà Liên, đến cả thanh minh mà cũng thiếu suy nghĩ như vậy.







Lúc này, Nghiên Thời Thất nhặt một tờ sao kê chi tiết của ngân hàng từ dưới đất lên, nhìn thử rồi mới cười nhạo nói: “Bốn năm trước, Nghiên Thời Dương mới mười sáu tuổi, em ấy chưa từng tới Đế Kinh, nhưng tấm thẻ này lại là của một ngân hàng ở Đế Kinh. Trên bảng kê khai chi tiết còn có một khoản tiền chuyển vào, chẳng lẽ là ba mẹ dùng?”





“Đúng vậy!” Bà Liên mạnh miệng trả lời.





Nghiên Thời Thất vẫn gật đầu, “Vậy thì tờ biên lai sáu năm trước này, dùng thẻ ngân hàng của Nghiên Thời Dương để trả tiền mua một căn hộ ở Tam Hoàn cũng là ba mẹ dùng à?”





“Không sai!”





Nghiên Thời Thất làm như thật cười ra tiếng, “Nếu là các người dùng thì tại sao thông tin chủ căn nhà lại là cô Ôn Tri Diên?”





Bà Liên ngây ra như phỗng!





Ngay cả ông Nghiên cũng siết chặt tay vịn của ghế ngồi, ánh mắt ông tối sầm lộ ra vẻ hoang mang tột độ.






Trên mặt đất còn có rất nhiều, rất nhiều sao kê chi tiết của ngân hàng, nhiều không kể xiết.





Trong đó có một tập báo cáo giám định DNA rất nổi bật, đã bị Ôn Tịnh Hoằng đứng cách đó không xa nhìn thấy rồi.





Ông bước tới định nhặt lên thì đúng lúc này Ôn Tri Diên lại đột nhiên quỳ lên bản báo cáo đó, cất cao giọng khóc, “Con xin lỗi, con xin lỗi. Ông nội, ba mẹ, con đã lừa mọi người.”





Ôn Tĩnh Hoằng đang khom người cúi xuống thì chợt khựng lại vì hành động của cô ta.





Phần báo cáo đó đã gần ngay trước mắt, nhưng đứa con gái ông nâng như nâng trứng yêu thương bao nhiêu năm lại khóc lóc rung trời, quả thực khiến cho người ta khó lòng xem nhẹ được.





Ôn Tịnh Hoằng khẽ thở dài, mới vừa định cất tiếng thì chẳng biết Ôn Tranh lấy sức lực từ đâu đã chống ghế đứng dậy, dù đang mặc váy vẫn nhấc chân đá vào bụng Ôn Tri Diên, “Mẹ kiếp, mày câm miệng cho tao!”





Đây chính là nguyên nhân vì sao trước đây lúc còn ở nhà họ Ôn thì Ôn Tranh không được yêu thích. Trong gia tộc có truyền thống Nho giáo, nhưng cô lại luôn thích làm theo ý mình, cũng không dán đạo đức lễ nghi bên miệng như Ôn Tri Diên. Vietwriter.vn






Cô là Ôn Tranh, là một người sống chân thật nhất trong nhà họ Ôn, nhưng bởi vì không tinh ý khôn khéo cho nên không nhận được nhiều tình cảm từ người lớn.





Ôn Tịnh Hoằng thấy Ôn Tri Diên bị Ôn Tranh đá nằm rạp dưới đất, đến cả tiếng khóc cũng tắt lịm. Huống hồ ở đây còn có người ngoài, ông không muốn để người ta chê cười, nên trong lúc gấp gáp liền nghiêm mặt khẽ quát một tiếng: “Tranh Tranh, con làm gì vậy?”





Sau khi đá một cú xong, chân Ôn Tranh trở nên mềm nhũn, nếu như không nhờ Nghiên Thời Thất đỡ lấy thì suýt chút nữa cô đã ngã xuống đất rồi.





Ôn Tranh không nhìn Ôn Tĩnh Hoằng, mà nhìn thẳng vào bản báo cáo giám định DNA trên mặt đất, “Ba, ba không định xem thử bản báo cáo kia sao? Không định tìm hiểu xem đứa trẻ được các người yêu thương hai mươi bốn năm, cũng là bảo bối được người khác nâng niu sao?”





“Con nói gì?” Đoan Mộc Lam Nhã không thể tin nổi, khiếp sợ đứng bật dậy.





Ôn Tranh tựa vào người Nghiên Thời Thất, bờ môi lại càng trắng bệch hơn. Cô nhắm mắt lại, lạnh lùng nói, “Từ mười bốn năm trước, Ôn Tri Diên đã được vợ chồng nhà họ Nghiên cho tiền. Mấy năm gần đây, bọn họ đã bỏ ra khoảng tám chục triệu cho vị thiên kim ưu tú của nhà họ Ôn này. Mọi người thật sự không biết sao?”





Nói xong, Ôn Tranh lập tức thở hổn hển, cô nhìn vào đôi mắt buồn bã của Nghiên Thời Thất, giọng nói dịu hẳn đi, “Nếu như thật sự không biết thì đi điều tra đi. Báo cáo giám định DNA đó là của con và Thời Thất, trên đó viết rất rõ ràng, Thời Thất mới là em ruột của con.”