Chờ sau khi Phó Lễ Hành ôm cô vào phòng đóng cửa lại, mới phát hiện quần áo cô mặc rất kỳ lạ.
Nhìn giống như đồng phục học sinh, nhưng nhìn kỹ lại thấy không giống.
Đồng Vũ Vụ thấy Phó Lễ Hành nhìn chằm chằm quần áo của mình, có chút thẹn thùng, nhưng cũng lén lén ưỡn ngực lên, cố gắng giả vờ bình tĩnh đứng trước mặt anh xoay tới xoay lui, hỏi: “Có đẹp không?”
Xét thấy mỗi lần cô hỏi vấn đề này đều là chuẩn bị cho ngày hôm sau, Phó Lễ Hành hợp lý hoài nghi ngày mai cô muốn mặc bộ này tham dự hôn lễ, cô giống như không biết chỉ cần xoay một vòng đều lộ ra ngoài hết, vốn anh có uống chút rượu, lúc này trong cơ thể như bốc hỏa, anh thở dài, trầm giọng nói: “Đẹp, nhưng mà không thích hợp với em, ngày mai đừng mặc ra ngoài.”
Đồng Vũ Vụ sửng sốt.
Mặc, mặc đi ra ngoài?
Anh thật sự là đầu óc phế liệu! Ai lại mặc bộ đồng phục học sinh tình thú đi ra ngoài chứ!
Nhưng mà đây cũng không phải là trọng điểm…..
“Sao lại không thích hợp với em?” Đồng Vũ Vụ buồn bực, “Ý anh nói là em không còn trẻ, hay là dáng người em không tốt nên mặc không đẹp?”
Cô càn quấy, luôn khiến anh đau đầu, anh nhéo nhéo mũi, “Anh không phải có ý này, anh nói là, quần áo này quá lố.”
“Sao lại quá lố? Chẳng lẽ anh cũng là thẳng nam không cho phép lão bà mặc váy ngắn sao?”
Ngay giờ phút này, Phó Lễ Hành vô cùng hoài niệm về cô vợ nhỏ dịu dàng hiểu chuyện của hai năm trước.
Anh càng ngày càng không chống đỡ được với cô của hiện tại.
“Anh không phải có ý này.” Phó Lễ Hành kéo cà vạt, để mình có thể thoải mái một chút, lộ ra yết hầu lên xuống, “Váy này của em quá ngắn. Đây là quần áo gì?”
Đồng Vũ Vụ nhất thời lúng túng.
Váy này đâu chỉ quá ngắn, phải nói là ưu điểm lớn nhất của váy này chính là tiết kiệm vải.
Ngay cả khi da mặt cô dày như vậy mà còn thấy có chút thẹn thùng.
Cô chỉ có thể trợn mắt nói dối, “Là đồng phục trước đây của em, em muốn thử xem còn mặc được hay không. Nhưng mà khi em hơn mười tuổi cùng với bây giờ cũng không có khác biệt quá lớn, anh xem, trước kia thì em mặc rộng thùng thình bây giờ thì mặc bó sát lại người rồi.”
Phó Lễ Hành im lặng nhìn cô, nói: “Em không cần phải gạt anh, nếu anh nhớ không lầm, sơ trung em học là trường cũ của anh.”
Đồng Vũ Vụ: “?”
Thảo, thật bất cẩn.
Mặc dù Phó Lễ Hành không phải là phì trạch, trên căn bản cũng chưa từng xem truyện tranh, nhưng anh rất thông minh, cẩn thận nhìn từ đầu chân cô, lại nhìn bộ quần áo, với trí nhớ siêu tốt của anh đối với bộ đồ được gọi là quần áo học sinh này rất có ấn tượng, anh nhíu mày, “Đây không phải là bộ quần áo trong hộp chuyển phát nhanh hôm đó hay sao?”
Đồng Vũ Vụ: “………”
“Đúng, đúng rồi, anh nhớ không lầm.” Lúc ấy Phó Lễ Hành chỉ cảm thấy bộ đồ này rất kỳ lạ, bây giờ mặc lên người cô, anh mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, “Đây không phải là loại…….”
Anh còn chưa nói xong, Đồng Vũ Vụ liền đỏ mặt hét lên: “Không phải em mua đâu, là Tống Tương tặng cho em, em cũng không muốn mặc đâu, là Tống Tương gọi điện thoại nói em nhất định phải mặc cho cô ấy xem, nên em mới mặc đó!”
Vẻ mặt Phó Lễ Hành càng nghi hoặc: “Mặc cho cô ấy xem?”
Kỳ thật Phó Lễ Hành thật sự chỉ thể hiện nghi hoặc của anh, nhưng mà anh luôn luôn nói chuyện mà không có biểu cảm gì, giọng nói lại luôn ổn định, nên rơi vào tai Đồng Vũ Vụ lại bị xuyên tạc thành một ý khác….
[Quần áo này là gì, sao em lại mua?]
[Không phải em mua sao?]
[Tống Tương mua à, sao cô ấy lại mua tặng em? Còn muốn em mặc cho cô ấy xem?]
[Em không cần gạt anh, này khẳng định là em mua. Vì sao lại muốn mua cái này?]
Đồng Vũ Vụ bị những lời nói của ngắn gọn xúc tích của Phó Lễ Hành làm cho thẹn quá hóa giận, cô xoay người đi vào toilet, “Đúng, không phải mặc cho cô ấy xem, là mặc cho chó xem, bây giờ em liền thay ra!”
Phó Lễ Hành không biết vì sao đang êm đẹp lại tức giận, hành động nhanh hơn suy nghĩ bước lên ngăn cô lại, ôm cô vào lòng, hai tay đặt lên eo nhỏ của cô, hai người dựa vào nhau rất gần, hơi thở xung quanh cũng không biết là hơi thở của cô hay là của anh nữa.
Chuyện kế tiếp giống như nước chảy thành sông.
Phó Lễ Hành không biết người khác nghĩ như thế nào, nhưng anh rất khó có thể kháng cự được cô như vậy.
Hai người vừa hôn nhau vừa đi đên bên chiếc giường rải đầy cánh hoa hồng, tay anh cũng ngựa quen đường cũ cởi bỏ nút thắt, cô đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng, bắt lấy cánh tay của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thở gấp nói: “Cái kia? Em không mang……”
Đồ tránh thai nhất định phải có.
Bây giờ cô vẫn chưa muốn có thai, tốt nhất không nên ôm tâm lý thuận theo tự nhiên.
Phó Lễ Hành sửng sốt.
Đồng Vũ Vụ nhìn anh như vậy, cũng biết anh không mang theo đồ tránh thai, cũng đúng, có ai chuẩn bị hành lý ra khỏi nhà còn chuẩn bị thêm áo mưa chứ.
Thấy biểu tình của anh như vậy, cô có cảm giác vui sướng, lúc trước là ai không có áo mưa thì không chịu làm, đến nay cô vẫn còn nhớ rõ uất ức của tối đó, bây giờ cũng nên cho anh nếm thử cảm giác này một chút!
Muốn làm, có thể, bây giờ anh chạy đi mua.
Đồng Vũ Vụ nhìn anh cười xấu xa nói: “Lão công à, đối diện khách sạn có cửa hàng tiện lợi 24 giờ.”
Phó Lễ Hành: “…….”
Bàn tay anh duỗi ra, ở ngăn tủ đầu giường lấy ra một hộp áo mưa.
Vẻ mặt Đồng Vũ Vụ cứng lại.
Phó Lễ Hành nói: “Bình thường khách sạn đều có, không cần đi đến cửa hàng tiện lợi, em không biết sao?”
Sao cô biết được chứ?
Trong tiểu thuyết, trong phim không có viết như vậy, đều làm đêm khuya nam chính chạy đến cửa hàng tiện lợi để mua, ai biết trong khách sạn lại có chứ! Hôm nay cô cùng Tống Tương nói chuyện, thay quần áo, trang điểm, làm gì còn thời gian đi xung quanh phòng xem thử có đồ gì chứ?
Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tại sao anh biết? Chẳng lẽ anh rất quen thuộc sao?
Một giây trước Đồng Vũ Vụ còn giả vờ, hoàn toàn mất hứng, “Em đương nhiên là không biết rồi, em cũng không có ở khách sạn cả đêm, nhưng mà anh, sao anh có thể rõ ràng như vậy?”
Phó Lễ Hành liếc mắt nhìn cô một cái, “Thứ nhất, trong nhà mình có mở khách sạn, thứ hai, hai năm qua thì có hơn một nửa thời gian là anh ở khách sạn.” Anh ngồi dậy một chút, “Hôm nay sao em giống như ăn phải thuốc nổ vậy?”
Ý đồ không thành công.
Đồng Vũ Vụ tức giận vươn tay ôm lấy cổ anh, hung hăng cắn lên cằm anh một cái.
Tiếc là, dù cô có cắn lại, cô cũng không muốn anh chảy máu, chút lực ấy đối với Phó Lễ Hành cũng không đáng gì, anh cúi đầu hôn lên trán cô, xem như là an ủi cô.
Bầu không khí vừa rồi vốn dĩ có thể chuyển thành “đắp chăn bông thuần khiết không phát sinh chuyện gì”, nhưng bởi vì hành động mờ ám này, Đồng Vũ Vụ cũng bị anh gợi lên kích thích, trong khoảng thời gian ngắn nhiệt độ trong phòng lại tăng lên.
Một lúc sau, bộ đồ học sinh kia rơi xuống đất, tiếp theo đó là bộ tây trang của Phó Lễ Hành cũng phủ lên.
Giường cũng dao động nhỏ.
Màn hồ nháo này đến tận khuya, thể lực cạn kiệt hơn một nửa nên Phó Lễ Hành ngủ rất sâu, anh chưa từng nằm mơ, đêm nay hiếm lắm lại mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, anh chỉ là người đứng xem, nhìn thấy “Anh” ngồi trong phòng làm việc, giống như là đang xem phim truyền hình.
Văn phòng giống với văn phòng làm việc của anh.
Một lúc sâu, một người bên ngoài đi vào, là trợ lý đặc biệt Chu, trợ lý đặc biệt Chu đi đến trước bàn làm việc của “Anh”, giọng điệu bình tĩnh lại cận trọng: “Phó tổng, thái thái, à không, Đồng tiểu thư đã rời khỏi biệt thự Tùng Cảnh, ngoài trừ thỏa thuận ly hôn thì không mang bất cứ cái gì đi. Là Lục Nhân Nhân tiểu thư bạn của cô ấy đến đón cô ấy.”
Động tác ký văn kiện của “Anh” dừng một chút, ừ một tiếng, xem như đã biết.
Trợ lý đặc biệt Chu làm việc luôn thỏa đáng, lại trầm mặc vài giây, lại mở miệng báo tình huống: “Hai năm nay Đồng tiểu thư vẫn luôn kinh doanh trên Weibo, ngày hôm qua đã hết hạn, Weibo của cô ấy vượt hơn trăm vạn, cũng từng lên hotsearch hai lần, tất cả mọi người đều biết cô ấy là thái thái hào môn, phòng quan hệ xã hội đã xử lý tốt, người theo dõi không ai biết chồng cô ấy là ngài.”
“Đồng tiểu thư một tháng này cũng không có trạng thái mới trên Weibo, có một số người biết chuyện trên Weibo đều nói cô ấy đã ly hôn, có một số lời đàm tiếu xuất hiện. Phó tổng, có cần nói phòng quan hệ xã hội xử lý không?” Trợ lý đặc biệt Chu nghĩ nghĩ, hắn biết ông chủ của mình cũng không hiểu gì về Weibo, những chuyện bên ngoài cũng không để ý đến, vẫn nên nhắc nhỡ một chút, “Hiện nay năng lực của cư dân mạng rất mạnh, một khi bọn họ biết Đồng tiểu thư khôi phục trạng thái độc thân, hơn nữa có người biết chuyện trợ giúp, bọn họ có thể sẽ rất hứng thú để truy ra được chồng trước của Đồng tiểu thư là ai. Lâu dần, mấy bài viết trên diễn đàn cứ bị xóa hoài càng khiến người khác chú ý đến.
Trợ lý đặc biệt Chu dừng lại một chút, thấy ông chủ vẫn đang nghe hắn nói, lại bổ sung thêm: “Ngài và Phó thị cũng không muốn trở thành đề tài bàn tán của người khác, nếu để người ngoài biết người là chồng trước của Đồng tiểu thư, có lẽ tiếp theo sẽ bị người ta đào ra tin tức ly hôn. Hay là nhân dịp chuyện này vẫn chưa bị người khác chú ý đến, để phòng quan hệ xã hội và người điều hành Weibo nói chuyện?”
“Anh” im lặng trong chốc lát, gật đầu, giọng điệu vẫn bình tĩnh mà lãnh đạm nói: “Cứ như vậy đi.”
Giấc mơ này kết thúc, thời điểm Phó Lễ Hành tỉnh lại nhìn thoáng thời gian trên điện thoại, đúng sáu giờ sáng.
Anh tựa đầu lên gối, ngẩng đầu nhìn trần nhà, nhớ lại giấc mơ kia, không khỏi ấn ấn trán.
Sao lại mơ giấc mơ như vậy, trong mơ cô và anh còn ly hôn, còn cái Weibo trăm bạn người theo dõi…..
Mọi thứ rất chân thật, chân đến nối anh còn cho rằng đó là thật.
Chỉ là giấc mơ này cũng không may mắn, mơ thấy ly hôn cũng không phải là chuyện tốt gì.
Anh lắc lắc đầu, nhìn Đồng Vũ Vụ đang nằm bên cạnh, cô chắc là cũng rất mệt, ngủ cũng rất sâu, dra giường màu trắng, tóc cô màu đen, mặc váy ngủ cũng màu đen, cô ngủ cũng không thành thật, năm nghiêng người váy ngủ dịch lên trên, đều nhìn thấy được.
Da của cô rất trắng, gần như là trong suốt giữa hai màu trắng đen đó.
Thời gian còn sớm, anh là người đã kết hôn, không cần làm phụ rể cho lão Phì, ngủ thẳng đến trưa cũng không sao, anh nhắm mắt lại một lần nữa, bàn tay vươn ra ôm cô vào lòng, trong mũi tràn ngập mùi hương trên người cô.