Người Đàn Bà Đẹp Và Gia Sản Không Thể Mất

Chương 115




Lão Phì nói vậy liền tạo hứng thú cho Chu Trì, hắn chợt nhận ra, nhìn về phía Phó Lễ Hành, hỏi: “Cho nên, vì những lời của tên mập này mà hai năm nay vẫn chưa muốn sinh con sao?”

Đối với Chu Trì loại chuyện tình cảm, kết hôn của Phú nhị đại chỉ là có hai ý nghĩa, một là mang lại lợi ích cho hai gia tộc, hai là sinh con nối dõi. Hiện tại Phó Lễ Hành và Đồng Vũ Vụ kết hôn đã hai năm mà vẫn chưa có tin vui mang thai, cũng thật là kỳ lạ.

Nếu hiện tại Phó Lễ Hành 25 26 tuổi thì tình huống này cũng bình thường, nhưng năm nay hắn đã 31 tuổi, mà Đồng Vũ Vụ vẫn chưa mang thai điều này cũng khiến người ta lo lắng.

Lão Phì nghe vậy vỗ đùi, vội vàng hỏi: “Tôi nói này lão Phó, thật sự không phải vì tôi chứ?”

Nếu vậy thì hắn thật sự có lỗi lớn rồi.

Đướng Cẩn Hành liếc nhìn Phó Lễ Hành một cái, “Lão Phó cũng không phải là người dễ bị người khác tác động, lão Phì tôi khuyên cậu không cần tự mình đa tình.”

Phó Lễ Hành quả thật không phải là người vì lời nói nhảm của người khác mà bị ảnh hưởng, anh thấy mấy người bạn tò mò nhìn về phía anh, chỉ có thể đẩy kính trên mũi lên, bất đắc dĩ nói: “Tôi và vợ tôi khi nào thì sinh con cùng mấy cậu có liên quan gì sao?”

Lão Phì khoác vai Phó Lễ Hành cười hì hì nói: “Đúng là không có liên quan, chỉ là quan tâm cậu thôi, lão Phó, tôi không thể không nhắc nhỡ cậu một sự thật tàn khốc, đàn ông khi lớn tuổi, kia và sức khỏe cũng không còn được như trước, cậu nên chú ý một chút. Cậu có gia nghiệp lớn, nhất định sinh ra một cục cưng hoàn mỹ mọi mặt đạo đức, trí tuệ, sức khỏe, xinh đẹp có phải không?”

Phó Lễ Hành nghe xong cảm thấy phiền chán, “Tôi nhắc nhỡ cậu một chút, cậu bằng tuổi tôi.”

Lão Phì cảm thán, “Tôi và cậu không giống, tôi có hai đứa con gái rồi, là hai đứa đó, hơn nữa đều đã đi nhà trẻ rồi.”

Chu Trì, Đường Cẩn Hành, Vạn Lâm Gia ba người “lớn tuổi” chưa kết hôn bắt đầu phản bác.

“Tôi nói lão Phì cậu là có ý gì, làm cha rồi thì giỏi lắm sao?”

“30 tuổi là tuổi hoàng kim có biết không, thật không có hiểu biết?”

“Lão Phó cậu đừng để ý hắn, hiện tại tư tưởng của hắn còn không bằng mấy bác gái cao tuổi đi khiêu vũ ở quảng trường đâu, gặp ai cũng khuyên kết hôn sinh con, tôi chán ghét người như vậy nhất. Lão Phì, cậu đừng làm thi đấu game nữa, tôi thấy cậu xin gia nhập vào hội khu phố của bác gái thì thích hợp hơn.”

“Hội khu phố của mấy bác gái cũng không lắm mồm như vậy, cậu nên vào hội mai mối của mấy bác gái thì hơn.”

Phó Lễ Hành thản nhiên.

Đúng là hai năm nay anh chưa nghĩ đến chuyện sinh con, cũng không phải vì bị lão Phì làm ảnh hưởng, nhưng mà cũng từ chuyện đổ vỡ của bạn bè mà rút ra bài học đáng quý. Trong hai năm trước, Phó thị bận rộn khai thác thị trường nước ngoài, hơn một nửa thời gian anh đều ở nước ngoài, anh và Đồng Vũ Vụ luôn ở hai nơi khác nhau, với tình huống như vậy, không thích hợp để sinh con, đây là lý do thứ nhất. Thời điểm cô và anh kết hôn cô còn chưa qua sinh nhật 23 tuổi, còn quá trẻ, cô cũng không cùng anh đề cập đến chuyện muốn sinh con, cô gái trẻ tuổi có thể cũng chưa chuẩn bị tốt để làm mẹ, đây là thứ hai. Anh thường xuyên ở nước ngoài, nếu cô mang thai, cha mẹ anh, nhất là mẹ anh sẽ nhúng tay vào cuộc sống của cô, đến lúc đó anh không có ở nhà, khó tránh khỏi sẽ phát sinh mâu thuẫn, đây chính là lý do thứ ba.

Nói tóm lại, anh cảm thấy, dù là cô hay là anh đều chưa chuẩn bị tốt để làm cha mẹ, nếu đã như vậy, không bằng để hai năm sau rồi nói, đợi Phó thị ổn định hơn, anh cũng không cần phải thường xuyên đi công tác, mà cô cũng trở nên thành thục hơn, đến lúc đó mới là thời gian thích hợp nhất.

Anh luôn cho rằng, trách nhiệm của người làm cha mẹ rất quan trọng, quan trọng không thua gì Phó thị, người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như anh lại càng hy vọng khi bước sang một giai đoạn khác trong cuộc sống sẽ là chuyện thiên thời địa lợi nhân hòa.

Thời điểm mấy người bọn họ uống rượu nói chuyện phiếm, Đồng Vũ Vụ tắm rửa gội đầu sạch sẽ, mở valy hành lý lấy bộ đồ học sinh mà cô thích nhất.

Bộ bồ học sinh là kiểu Nhật Bản, Đồng Vũ Vụ là một mỹ nhân cao gầy, mặc áo vào có cảm giác không thể thở được.

Nó quá mỏng và chật, đương nhiên sau khi mặc vào nhìn rất đẹp, cô là cúp B lúc này nhìn rất đầy đặn. Áo này ngắn lộ ra vòng eo, váy cũng ngắn chỉ đến đùi, còn có thể lộ ra nội y trắng bên trong. Cô đứng trước gương nhìn vài phút, cô cũng bị chính mình hấp dẫn, lại một lần nữa cảm thán Phó Lễ Hành thật có diễm phúc.

Đúng lúc này điện thoại của cô rung lên, Tống Tương gửi tin nhắn đen: [Thật nhàm chán, Từ Thanh Duyên lại đến thư phòng tăng ca.]

Đồng Vũ Vụ nghĩ nghĩ : [Hiện tại bên cạnh cậu có người khác không?]

Tống Tương: [.]

Đồng Vũ Vụ vừa lòng, chủ động gọi video cho cô, đầu bên kia nhanh chóng nhận.

Sau khi Tống Tương thấy rõ trong video Đồng Vũ Vụ mặc bộ đồ học sinh, đột nhiên bật cười ha ha, “Cậu mặc vừa hả? Cậu có biết là tôi mua size cho tôi và cậu giống nhau không, mà áo tôi mặc không vừa nha.”

Đồng Vũ Vụ không kiên nhẫn liếc mắt xem thường: “Biết cậu ngực to rồi, toàn bộ thế giới đều biết, cậu không cần quá đắc ý.”

“Nhưng mà nói lại, cậu mặc vào hiệu quả hơn so với tôi đó, tôi mặc vào có cảm giác rất kích thích, cậu có biết cảm giác này không, vừa ngán lại low nữa, tôi mặc trang phục cổ trang thì thích hợp hơn, chỉ cần mặc một chiếc yếm rồi mặc lớp áo choàng mỏng bên ngoài.” Tống Tương cười thô bỉ, “Cậu mặc thích hợp lắm, vừa tinh khiết vừa kích thích, tôi rất hài lòng, nhưng mà lão công của cậu đâu?”

“Hiện tại đang cùng mấy người bạn uống rượu nói chuyện.”

Thật ra lúc này Đồng Vũ Vụ có chút thẹn thùng, mặc dù đã cùng Phó Lễ Hành trải qua vô số lần, nhưng mặc loại quần áo này cho anh xem, vẫn là lần đầu tiên, thật sự là khảo nghiệm tâm lý mà.

Cô do dự, có nên mặc cho Phó Lễ Hành xem hay không.

Tống Tương thấy cô xấu hổ như vậy, thì vô cùng kinh ngạc, “Cậu vậy mà lại thẹn thùng, có lầm hay không, cậu kết hôn còn sớm hơn tôi, sao cậu và lão công cậu giống như lúc mới yêu vậy?”

Đồng Vũ Vụ không đáp lại Tống Tương, bởi vì cô đang lâm vào suy tư.

Hai năm nay cô và Phó Lễ Hành chung đụng thì ít mà xa nhau thì nhiều, trước khi Tống Tương và Từ Duyên Thanh kết hôn tình cảm đã ổn định, chuyện tình cảm của vợ chồng cũng không giống nhau. Hiện tại mặc dù tình cảm của cô và Phó Lễ Hành rất tốt, nhưng càng giống những đôi tình nhân đang yêu nhau hơn, đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu nhau sao có thể giống với cặp vợ chồng già được chứ?

“Mặc đi!” Tống Tương cổ vũ cô, “Nữ nhân à, cậu mặc cho tôi, nếu hiệu quả không tốt khi quay về Yến Kinh tôi tùy ý để cậu đánh mắng. Tôi cam đoan là chồng cậu sẽ thích còn trao tặng tôi ba cờ tán thưởng nữa.”

Đồng Vũ Vụ: “…”

Được rồi, mặc thì mặc, thẹn thùng gì chứ.

Mặc quần áo học sinh không thể trang điểm quá đậm, mặc dù cô cũng muốn trang điểm, mặc loại quần áo này mà để mặc mộc cũng không thích hợp, vì thế tốn nửa giờ để trang điểm sơ sơ.

Chờ mọi thứ đã chuẩn bị tốt thì cũng gần đến mười giờ.

Đàn ông đã kết hôn sao lại không tự giác như thế chứ?

Những người khác đều chưa kết hôn, vì thế họ muốn nói đến khi nào thì cứ nói, nhưng Phó Lễ Hành là đàn ông có vợ nha!

Quả nhiên không nên để đàn ông quá phóng túng được.

Đồng Vũ Vụ nghĩ nghĩ, ngồi xếp bằng trên giường, gửi cho Phó Lễ Hành một tin nhắn Wechat.

Thời gian trôi qua rất nhanh, khi Phó Lễ Hành và bạn bè đang nói chuyện, điện thoại trong túi rung lên, anh vừa cầm lên phát hiện đã gần mười giờ.

Vừa mở giao diện Wechat nhìn, quả nhiên là tin nhắn cô gửi đến: [Phó tiên sinh, cô vợ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, quốc sắc thiên hương, bế nguyệt tu hoa của anh đang trong tay tôi, nếu anh không muốn cô ấy bị tổn hao cọng tóc nào, khuyên anh nên mang một phần hoa quả đến chuộc cô ấy, bắt đầu tính giờ, nửa giờ sau nếu không nhận được tiền chuộc, tôi sẽ giết con tin.]

Đây đúng là phong cách của cô, đến thúc giục anh nhanh chóng trở về cũng……hài hước như vậy.

Phó Lễ Hành cũng biết để cô một mình trong phòng khách sạn cũng không tốt, bây giờ cũng gần mười giờ, có thể là cô sợ? Nghĩ vậy, Phó Lễ Hành cất điện thoại, gọi phục vụ chuẩn bị một chút hoa quả cô thích đóng gói lại.

Khi thấy anh yêu cầu đóng gói, mấy anh trai cũng biết được, cố ý trêu chọc: “Xem ra là chị nhà thúc giục rồi.”

Bây giờ Phó Lễ Hành rất mẩn cảm với tuổi tác, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Chu Trì, nói: “Mặc dù nói ra cũng không tốt, nhưng mà cậu lớn tháng hơn so với tôi.”

Chu Trì: “?”

Lão Phì bật cười ha ha: “Hiện tại lão Phó đối với tuổi tác thật mẫn cảm, kỳ thật lão Phó, cậu phải dũng cảm đối mặt, cậu so đo với lão Chu làm gì, lão bà của cậu chính là nhỏ hơn cậu năm tuồi.”

Đường Cẩn Hành cẩn thận sửa lại: “Sáu tuổi.”

Phó Lễ Hành im lặng quét mắt nhìn bọn họ một cái, không nói ý nhưng có ý tứ cảnh cáo.

“Nói vậy, khi lão bà cậu đầu cao trung thì cậu đã tốt nghiệp đại học đúng không?” Lão Phì càng nghĩ càng thấy thú vị, “Có ý tứ, có ý tứ!”

Nhân viên mang hoa quả đóng lại đưa cho Phó Lễ Hành, Phó Lễ Hành đứng dậy, chỉ lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi cầm di dộng rời đi.

Chờ Phó Lễ Hành đi, mấy anh trai bắt đầu điên cuồng gào thét…….

“Nói thật tôi không nghĩ sẽ có một lão Phó bị vợ quản nghiêm, lúc này chỉ mới có mấy giờ chứ, mới mười giờ cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu, hắn đã bị lão bà thúc giục về rồi, mấu chốt là hắn không hề cảm thấy mất hứng nữa.”

“Vừa rồi tôi phát hiện, hắn nhìn điện thoại cười ……. Quên đi, tôi học ngữ văn không tốt, không biết phải hình dung, dù sao cũng khiến tôi nổi da ga.”

“Lão Vạn, vừa rồi cậu có nhìn thấy không, hắn ngây thơ đến nổi cùng tôi so tuổi tắc, hay rồi, phục rồi.”

Vạn Lâm Gia cầm lấy ly rượu, trong ly còn có cục đá, theo chuyển động của hắn liền phát ra âm thanh, hắn cười cười, “Điều này chứng tỏ quan hệ vợ chồng tốt, rất tốt đó.”

Phó Lễ Hành không mang thẻ phòng, đi đến cửa, gõ gõ cửa.

Cửa không mở, điện thoại vang lên, hiển thị “Tiểu tham tiền.”

Không mở cửa lại gọi điện thoại cho anh? Chẳng lẽ muốn mua cái gì nữa sao?

Anh kiên nhẫn nhận điện thoại, còn chưa mở miệng, liền nghe đầu bên kia cô ý nói: “Phó tiên sinh, đọc đúng ám hiệu mới có thể vào được. Ám hiệu thứ nhất, ai là người phụ nữ đẹp nhất thế giới?”

Phó Lễ Hành thành thật trả lời: “Không biết.”

Đầu dây bên kia như chết lặng, “Anh không trả lời được, vợ của anh sẽ bị giết con tin.”

Phó Lễ Hành bị cô chọc cười chỉ có thể cố nén cười, “Được rồi, là Đồng Vũ Vụ.”

“Ám hiệu thứ hai, người phụ nữ đáng yêu của anh là ai?”

Phó Lễ Hành không có biện pháp, anh không muốn phổi hợp, nhưng nếu không phối hợp, hôm nay nhất định cô sẽ không để anh vào cửa, càng nghĩ, cũng chỉ có thể thành thành thật thật trả lời, “Là Đồng Vũ Vụ.”

Giây tiếp theo, cửa mở ra, Đồng Vũ Vụ nhào vào lòng anh, bị nhào vào bất ngờ khiến anh lùi ra sau vài bước, sau khi phản ứng lại thì ôm thắt lưng cô đứng vững.

Cô ôm trọn lấy anh, cô ngẩng đầu đắc ý nhìn anh, trong mắt lấp lánh vì sao, trong suốt lại sáng ngời, “Chúc mừng anh, trả lời đúng rồi!”