Chiều hôm đó theo yêu cầu của Vỹ, Chúng tôi rời khỏi nhà và đi đến một nơi mà tôi cũng chưa biết rõ. Bởi tôi đang còn xót tiền thành thử chẳng mấy bận tâm. Ngược lại, chồng tôi chỉ nghe phong phanh được đi chơi thì cả trưa đã không chịu ngủ. Giờ lên xe lại ngủ gà ngủ gật. Để Vũ được ngon giấc tôi đành từ ghế sau chuyển lên ghế cạnh tài ngồi, nhường chỗ cho anh có thể thoải mái tay chân.
Xe chạy dọc theo sườn núi, đi qua những ngọn đồi nhấp nhô, xanh ngắt. Bầu trời chiều nay cũng mát mẻ lạ kỳ. Từ trong xe, tôi có thể nhìn thấy những áng mây trắng bồng bềnh trôi lững lờ trên những đỉnh đồi hùng vĩ. Nhìn chúng dường như mọi ưu tư đều có thể tan biến, nhẹ nhõm hẳn.
– Có chuyện gì muốn nói với tôi không?
Đột nhiên kẻ bên cạnh hỏi một câu ngớ ngẩn khiến tôi chẳng hiểu gì.
– Tôi có chuyện gì để nói với anh à?
– Có.
Kẻ kia khẳng định khiến tôi hoang mang:
– Chuyện gì?
– Chuyện trưa nay.
– Anh biết rồi còn gì.
Vỹ lắp camera khắp nhà như thế, hẳn là đã biết hết mọi việc nên mới vội vã về nhà. Nghĩ lại chuyện lúc trưa, đột nhiên tôi lại cảm thấy có chút cảm động.
– Tôi muốn nghe cô nói.
Tôi quay người nhìn Vỹ, trong đầu trống rỗng, chẳng biết phải bắt đầu từ đâu:
– Nói gì bây giờ?
– Nói lại những gì cô nói với mẹ tôi ấy.
– Là nói gì? Tôi nói nhiều lắm, chả nhớ.
– Nói tôi đuổi thì cô mới đi.
Tôi nghe Vỹ tường thuật lại lời mình mà nóng rang cả mặt. Mặc dù biết bây giờ đối với vợ chồng tôi, sự cưu mang của Vỹ là vô cũng quan trọng nhưng tôi cũng không nên như thế. Nghĩ một cách hơi tiêu cực, thì có vẻ tôi hơi láo với mẹ của Vỹ. Biết là mình sai nên tôi len lén nhìn ai đó một cái rồi lại cúi thấp đầu như một con rùa rụt cổ:
– Tôi xin lỗi, đáng lý ra tôi không nên ăn nói với mẹ như thế.
– Không! Cô làm tốt lắm.
– Anh… Anh nói gì cơ?
Tôi cứ ngáo ngơ như con ngốc thành thử có một người bực quá mà phải cao giọng:
– Ý tôi nói, nếu sau có ai tới nói linh tinh. cô nhất định phải mặt dày mày dạn ra cho tôi. Phải nói y như những gì hôm nay đã nói với mẹ tôi ấy. Cô đang ở nhà của tôi, người được phép đuổi cô chỉ có thể là tôi thôi. Biết chưa?
Nghe đến đây thì hình như tôi đã thấm ra chút gì đó. Tôi lập tức thu lại cái bộ dạng khúm núm của mình. Hai mắt trong veo nhìn Vỹ:
– Vậy hôm nay tôi làm rất tốt đúng không?
Chân mày đang cau lại của Vỹ cũng vì biểu cảm có phần lố bịch của tôi mà giãn ra. Anh ta gật gật:
– Xem như tạm qua cửa. Nhưng sau này, nếu họ đến thì tốt nhất cô cứ đóng cửa ở yên trong nhà là được.
– Như thế thì có vô lễ quá không?
– Tôi cho phép.
3 chữ kia của Vỹ làm tôi càng cảm động hơn. Chỉ là hình như chúng tôi lại mang đến phiền toái cho anh rồi. Đứng về phía tôi và Vũ cũng đồng nghĩa với việc anh đang chống đối mẹ ruột. Mà như vậy thì quan hệ mẹ con họ sẽ bị ảnh hưởng.
Nhưng giờ tôi không thể rộng lượng nói anh cứ mặc chúng tôi. Tôi quá ích kỷ. Nhưng bản thân đến cùng vẫn chẳng thể buông bỏ sự ích kỷ kia. Chỉ có thể nói với Vỹ rằng:
– Sau này, ổn hơn một chút tôi và Vũ nhất định sẽ rời đi. Tôi hứa sẽ không làm phiền anh lâu đâu. Tôi xin lỗi, tôi đã gây ra rắc rối cho anh rồi.
Tôi vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt Vỹ hình như thoáng chút cứng đờ:
– Vẫn muốn rời đi sao?
Sợ mình nghe nhầm, tôi vội hỏi lại:
– Anh nói gì cơ?
Lần này Vỹ lắc đầu:
– Đâu có.
Tôi nghĩ chắc mình bị ù tai, nghe nhầm thật nên cũng chẳng suy nghĩ gì thêm. Để chúng tôi trong nhà chẳng qua là 1 hành động bất đắc dĩ. Người đó sao lại nuối tiếc nếu tôi và Vũ rời khỏi cơ chứ.
Đoạn trò chuyện của chúng cứ thế mà im lặng. Một lúc sau, thấy Vỹ không nói gì thêm nên tôi quay qua, mở he hé cửa rồi từ từ tận hưởng khí trời bao la.
Đi một quãng đường dài, cuối cùng cũng đã đến nơi. Đó là khu nghỉ dưỡng cách trung tâm thành phố 50km.
Nơi này được thiết kế theo phong cách cổ điển nên ga màu chủ đạo là vàng nhạt và nâu, hoạ tiết cũng tối giản nhất có thể. Xung quanh bao bọc bởi những tán lá mát mẻ, đi ra hơn một chút là biển cả trong xanh. Phía trước có mấy khu trò chơi, phía sau thì quán ăn, spa thư giãn.
Tôi tròn mắt nhìn sự sang trọng của nơi này. Chỗ như thế hẳn tốn không ít tiền. Tôi xót xa nhìn qua Vỹ, giọng điệu từ lúc nào đã trở nên tiu nghỉu:
– Anh định đi trong bao lâu vậy?
Vỹ tháo kính ra, mắt chả thèm liếc tôi lấy 1 cái:
– Hôm nay thôi.
– Chưa đến 1 ngày, có cần thuê nơi sang trọng như vậy không?
– Cần! Tối còn ngủ lại mà, tất nhiên là phải chọn nơi tử tế.
– Qua đêm, tối nay không về à?
Vỹ ngưng trò chuyện với tôi mà trực tiếp đi vào sảnh làm thủ tục thuê phòng. Đến những nơi cao cấp như thế này du không được sang chảnh nhưng tôi cũng ý thức được hành động của mình. Cho nên lúc Vỹ thuê phòng thì tuyệt nhiên chả dám nhiều lời, mãi đến khi lên phòng, tôi mới nói:
– Chúng ta đều không cầm theo quần áo. Làm sao mà ở lại được?
– Trong khách sạn có đồ mà, tối dùng đồ khách sạn, giặt đi rồi sáng mai mặc lại đồ cũ.
Khó thế mà tên đó cũng nghĩ ra cho được. Vì họ đã chuẩn bị mọi thứ chu toàn nên tôi cũng chẳng í ới được gì thêm. Chỉ có thể im lặng và chấp nhận thôi.
Nhận phòng xong, hai anh em nhà ấy qua phòng rủ tôi đi chơi, tất nhiên là anh em bọn họ vẫn một phòng còn tôi được xếp riêng phòng khác.
– Thùy ơi! Đằng trước có tàu điện chạy được xa ơi là xa ấy. Thùy đi chơi tàu điện không?
Chồng tôi bị làm sao thế kia? Tự nhiên lại thay đổi cách xưng hô khiến tôi có chút ngơ ngác:
– Vũ! Anh gọi em là gì vậy?
Vũ vui vẻ đáp tôi:
– Vũ gọi Thùy ấy.
Tôi nhìn Vũ rồi lại nhìn Vỹ, cuối cùng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
– Sao Vũ lại gọi em là Thùy? Anh không gọi em là vợ nữa à?
– Thì lúc trước khác bây giờ khác.
Tôi biết là trước đây Vũ gọi tôi bằng vợ chẳng qua là vì ba anh ấy nói tôi là vợ anh. Anh chỉ xem tôi là một người bạn để chơi cùng, chứ thật tình trong anh cũng chưa có định nghĩa với danh xưng này. Nhưng cũng đâu thể tự nhiên lại thay đổi cách xưng hô nhanh chóng như vậy. Hẳn là có người đã tác động đến Vũ.
Tôi đưa ánh mắt chẳng mấy thiện cảm nhìn Vỹ, kẻ đó không hề trốn tránh, ngược lại còn chăm chăm nhìn tôi:
– Nhìn gì! Tôi nói đó. Làm sao nào?
– Anh đã nói gì với anh ấy?
– Thì Vũ hỏi: “Sao tôi và mọi người gọi cô là Thùy?”. Tôi trả lời: “Vì cô tên Thùy. ” Rồi Vũ lại hỏi : “ Sao Vũ phải gọi cô là vợ?”. Tôi mới bảo: “ Tại hai người sống chung phòng thì gọi là vợ” . Sau đó anh ấy nói giờ hai người ở khác phòng rồi nên phải đổi cách xưng hô.
Tôi quay phắt qua Vũ, Vũ rất hợp tác gật đầu đồng tình với ý kiến của Vỹ. Thật ra với tôi cách xưng hô cũng không quan trọng lắm nên muốn gọi tôi cục đất, cục bột gì cũng được. Chỉ là tôi cảm thấy tên Vỹ kia hẳn có gì đó mờ ám.
– Này Vỹ!
– Gì?
– Anh không phải là muốn chia rẽ chúng tôi đấy chứ?
Tên kia chẳng cần suy nghĩ đã đáp:
– Ừ! Tôi muốn thế đó.
Trước sự thành thật không có gì đang ghét hơn từ Vỹ, tôi lập tức cau có nói:
– Phá chúng tôi thì anh được gì?
– Vui.
Nói rồi, tên kia dắt Vũ đi trước. Tôi phía sau dù không muốn nhưng cũng phải lẽo đẽo theo. Cả buổi chiều hôm đó, tôi chính thức trở thành cái bóng đèn của anh em bọn họ. Từ ngày có Vỹ, Vũ dường như không còn bám theo tôi như trước. Có Vỹ là tôi liền trở thành vật vô chi. Muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi. Đến khi Vỹ không muốn chơi cùng họ nữa, Vũ mới lăng xăng chạy đến chỗ tôi, ban phát cho tôi chút tình cảm nhạt nhòa.
Chơi cả buổi chiều mệt nhoài nên ăn tối xong, Vũ bắt đầu buồn ngủ. Thế nên chúng tôi cũng mau chóng đưa anh ấy về nghỉ ngơi. Như vậy cũng hay, dù sao tôi cũng đang mắc bệnh lười kèm theo hội chứng xót túi tiền.
Buổi tối tắm rửa sạch sẽ, nằm dài trên giường bấm điện thoại vẫn là sướng nhất. Đang lướt mấy tờ báo lá cải tìm kiếm sự giải trí thì đột nhiên một thông tin khiến tôi muốn đứng tim. “ Diễm Hằng chia tay bạn trai đại gia, sốc nặng phải nhập viện cấp cứu .”
Diễm Hằng là bạn gái Vỹ đó mà. Không lẽ bọn họ đã chính thức chia tay rồi sao. Đến mức phải nhập viện cấp cứu, xem ra cuộc chia tay không được diễn ra trong êm đềm rồi. Cũng may là trên này ngoài thông tin đại gia mờ nhạt ra thì không hề đề cập đến danh tính của Vỹ. Bằng không với lượng Fan hùng hậu của Diễm Hằng hiện tại, e rằng việc Vỹ bị khủng bố từ ngoài đời cho đến các trang mạng xã hội là chuyện sớm muộn. Nói đến mạng xã hội, tôi lại cảm thấy tò mò, không biết facebook của Vỹ xấu tính là gì nhỉ.
“ Cốc… Cốc…”
Tôi ngó về hướng cửa hỏi:
– Ai đó?
– Tôi.
Giọng Vỹ dứt khoát vang lên, tên kia có linh quá không vậy. Nghĩ tới là có mặt liền. Mà đâu phải lần 1, lần 2. Tôi nhớ may máy cũng hơn 3, 4 lần gì đó rồi. Không lẽ sau này, tôi không được phép suy nghĩ đến người nọ nữa thì mới yên ổn tấm thân.
Đợi tôi lâu quá, gã trai đẹp bên ngoài đã bắt đầu mất kiên nhẫn:
– Này! Nghe thấy rồi thì đi mở cửa đi chứ.
Tôi nghe vậy mới bừng tỉnh, đi dép lê rồi chạy ra mở cửa cho Vỹ.
Người kia đứng trước phòng tôi, một tay đút túi quần. Tôi nhìn là biết chuẩn bị đi đâu đó rồi.
– Anh chuẩn bị đi đâu thế ?
– Đi ngắm sao?
– Gì cơ?
Tôi vẫn không thể nào tin vào tai mình. Người như Vỹ mà cũng chịu làm mấy cái trò sến như thế sao? Và vẫn như mọi khi cái suy nghĩ xấu của tôi đã bị nhìn thấy:
– Tôi không sến, sao là một hiện tượng thiên văn học. Sao băng lại càng có giá trị. Tối nay nghe nói là có sao băng đấy.
Tôi nghe vậy thì à một tiếng rõ dài.
– Đi không?
Tôi nhìn Vỹ, hai mắt không giấu nổi sự bất ngờ:
– Đi ngắm sao cùng anh á?
– Tôi tính đi cùng Vũ, mà anh ấy ngủ rồi. Cho cô thế chỗ đó. Dù sao ngắm sao một mình cũng chả vui.
– Ý anh là tôi chỉ là người thế chỗ thôi hả?
– Không đi thì thôi.
Nói rồi Vỹ quay người đi mất. Thật tình tôi cũng rất thích ngắm sao, mà từ bé đến giờ cũng chưa từng nhìn thấy sao băng lần nào:
– Này! Thế chỗ cũng được. Đợi tôi đi với.