Người Cũ Là Em Chồng

Chương 22






Tôi nghe mẹ nói đến đây thì mặt mày biến sắc. Sao bà lại có những suy nghĩ như vậy? Dù sao Vũ cũng là chồng tôi, hợp pháp hay không thì tôi cũng đã lấy anh rồi. Có sướng khổ thế nào tôi cũng không thể bỏ mặc được. Chưa nói đến việc anh phải sống ở nơi tồi tàn này đến 9, 10 phần là tại tôi.

– Con không làm thế được. Vũ là chồng con.

Mẹ tôi nghe vậy thì ký vào đầu tôi vài cái:

– Mày ngu lắm, giờ thêm nó thì lấy cái gì để ăn. Nhà này chưa đủ khổ à?

– Khổ thì sống khổ, chứ con không bỏ chồng.

– Chồng con gì, mẹ nói này, mày còn trẻ trung xinh đẹp như thế này, kiếm mối khác có khó gì. Thêm nó, đã cực lại cực hơn. Hay mày bỏ nó đi rồi tao nhờ bà Sáu kiếm cho mày mối khác.

Tôi không tài nào hiểu nổi mẹ tôi nữa rồi. Sao bà có thể nói những lời kia nhẹ nhàng đến thế. Tim của tôi giờ rất đau, như thể có ngàn cây kim đâm vào vậy. Mẹ ruột muốn bán tôi thêm lần nữa, Thật quá sức tưởng tượng mà.

– Mẹ muốn bán con nữa à?

– Con này, sao mày lại nói thế? Tao là muốn tốt cho mày, tao nghĩ cho mày nên mới bảo vậy. Chứ gả mày đi tao được ít đồng sính lễ, phẩy phẩy một cái là hết rồi. Nhưng cốt là mày được êm ấm tấm thân.

– Êm ấm tâm thân, mẹ hiểu thể nào là êm ấm tấm thân không? Hay mẹ muốn con làm vợ của hết người này đến người khác, chịu đựng sự khinh rẻ của người đời thì mẹ mới hài lòng.

– Mày cổ hủ qua đấy con. Tao thấy giờ bọn con gái cặp đại gia đầy ra đấy, có bị khinh rẻ gì đâu, tiền đầy túi, sung sướng tiêu xài. Giờ người ta nói hồng nhan là bạc tỷ. Chẳng qua nhà chồng mày hãm, chứ bên ngoài thiếu gì gia đình tốt. Lần này tao nhất định sẽ tìm hiểu kỹ, lựa cho mày mối ngon. Tao sinh con có thua kém ai đâu. Mày cũng phải làm sao cho xứng với công cha mẹ tạo ra mày chứ.

– Vậy là giờ mẹ muốn đòi công lao với con à?

– Không! Tao chỉ muốn được an hưởng tuổi già thôi. Chứ công lao thì bao nhiêu cho đủ. Mày có biết hồi đó tao cũng là hoa khôi vũ trường lớn nhất thành phố này. Nếu không có mày thì tao đã làm bà này bà nọ, ở nhà sang, đi xe tiền tỷ rồi chứ có phải chôn chân ở cái chốn lụp xụp như này.

– Vậy sao hồi đó mẹ không bóp chết con từ trong bụng đi, đẻ con ra để làm gì?

– Mày nói năng với mẹ mày thế hả Thùy?

– Con nói vậy đó. Con không thể cho mẹ làm bà này, bà kia được đâu. Mẹ nên chấp nhận đi.

Mặc mẹ chưa muốn kết thúc cuộc trò chuyện, tôi vẫn đi ra ngoài đóng cửa lại rồi vào phòng lấy màn ra mắc. mẹ thấy tôi thế thì cũng chui lên giường nằm cùng. Vừa vắt tay lên trán vừa than phiền:

– Trời ạ! Người ta đẻ con phát ham, mình sao đẻ đứa con dốt nát như thế cơ chứ.

– Dốt nát thì mẹ cũng đẻ ra rồi, mẹ nhét được con lại trong bụng thì tính, không thì để yên cho con ngủ.

Lần này tôi quyết không nhượng bộ mẹ thêm nữa, cái gì cũng có giới hạn của nó thôi. Tôi còn phải sống cho tương lai riêng của tôi, đâu thể vì mẹ mà lặp lại chuyện cũ một lần nữa.

Trước chỉ lo cho mẹ thì tiền làm ở cửa hàng của tôi xem như tạm đủ nhưng giờ có thêm Vũ, e rằng số tiền ít ỏi đó chả thấm vào đâu. Với cả học phí các thứ ở trường cũng khá mắc nên có lẽ tôi phải tạm bảo lưu kết quả học tập. Trước mắt phải lo khiến tiền để vượt qua giai đoạn này rồi tính tiếp.

Thấy tôi đến trường làm thủ tục bảo lưu, thầy chủ nhiệm liền gọi tôi ra hàng ghế đá nói chuyện:

– Kỳ sau, em tính bảo lưu à?

Tôi gật đầu đáp thầy:

– Vâng, em tính nghỉ một thời gian ạ.

– Có chuyện gì sao?

– Dạ, chút chuyện gia đình thôi ạ.

– Ừ! Đã quyết tâm đi học lại thì cố gắng em ạ. Thầy thấy em siêng năng, nếu cố gắng ắt hẳn sẽ có tương lai. nên đừng bỏ dở em nhé. Có khó khăn gì cứ tìm thầy, nếu giúp được thì thầy sẽ giúp.

Tôi nhìn thầy, đáy lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhận được sự động viên từ thầy, bản thân lại cảm thấy có động lực vượt qua giai đoạn này hơn:

– Em cảm ơn thầy. Em chỉ nghỉ một thời gian để ổn định việc riêng thôi ạ, em sẽ sớm đi học lại thôi thầy.

Nghe tôi nói vậy thầy cũng yên tâm phần nào, thầy gật gật vài cái rồi bảo:

– Cố gắng em nhé! Thôi thầy có tiết rồi.

– Vâng ạ.

Nói rồi thầy đứng dậy rồi quay lại khu vực giảng đường C. Tôi nhìn bóng dáng thầy ngày một xa, không lòng thầm thở dài một tiếng. Liệu tôi có thể quay lại đây không. Dù rất muốn tiếp tục đi học nhưng có lẽ chuyện ấy quá mong manh so với tiềm năng kinh tế hiện tại của tôi.

Rời khỏi trường, tôi ghé qua chợ mua ít đồ rồi mới về nhà. Dẫu sao cũng ăn ngon một bữa đã rồi ngày mai mới có sức chiến đấu. Vả lại Vũ đã quen cuộc sống đầy đủ, bây giờ bắt anh theo nếp sống nhà tôi ngay có vẻ hơi khó. Nên cần có thời gian để anh thích nghi.

Tôi vào tới cổng thì đã thấy Vũ chạy ra đón, anh cười tươi rói còn khoe với tôi, hôm nay mẹ nấu đồ ăn ngon cho hai đứa.
Tôi bán tín bán nghi đi theo chồng vào nhà, quả nhiên mẹ tôi đang rán gà dưới bếp.

Vũ lăng xăng chạy đến bên cạnh bà, tiện tay bốc trước một cánh gà đã rán vàng ươm và tất nhiên anh vẫn sợ bẩn nên sẽ gói quanh 1 miếng giấy mỏng. Mẹ thấy Vũ ăn ngon lành thì nhắc nhớ:

– Ăn ít thôi, tí còn đợi con Thùy về ăn cơm.

– Dạ! Con biết rồi mẹ vợ.

– Tính ra mày cũng đẹp trai, chỉ tiết là đầu óc không được bình thường.

Vũ vừa ăn vừa hỏi lại mẹ tôi:

– Đầu óc không bình thường là sao hả mẹ?

– Ừ! Thì là…

Biết mẹ mình sắp nói những điều làm tổn thương Vũ nên tôi nhanh chóng lên tiếng:

– Mẹ!

Giọng điệu tôi hơi gắt gỏng nên bà có giật mình. Mẹ tôi ôm ngực nhìn tôi, cau có:

– Cái con này, mày làm cái gì mà quát mẹ thế hả. Về rồi thì ra rửa tay đi rồi vào ăn cơm.

– Mẹ không được nói linh tinh với Vũ đấy.

– Biết rồi, cái gì mà mày cứ phải giãy nảy lên với mẹ thế hả con?

Mẹ bị tôi chặn họng nên Vũ lập tức quay qua hỏi tôi:

– Vợ ơi! Đầu óc không bình thường là sao hả vợ?

Tôi xoa đầu anh, dịu dàng nói:

– Không có gì đâu Vũ, cái từ ấy có ý xấu, anh đừng nên biết làm gì.

Vũ nghe đến đấy thì giống như hiểu ra những lời mẹ nói:

– Mẹ nói tục hả vợ?

Tôi gật gật. Vũ vì đó mà nhắn mặt đáp:

– Eo, thế thì hư lắm vợ nhỉ?

Tôi nhìn qua mẹ mình một cái rồi lại vui vẻ trả lời Vũ:

– Anh Vũ không được hư như mẹ nhé.Người Cũ Là Em Chồng

Vũ gật đầu, nghiêm túc nói:

– Vũ ngoan, Vũ sẽ không nói tục đâu.

– Đúng rồi. Anh Vũ ngoan lắm.

Nói rồi tôi đi lại phía mẹ mình dặn dò:

– Lần sau mẹ đừng nói mấy từ nhạy cảm như thế nữa, lỡ Vũ hiểu thì sao.

– Nhưng mà nó có hiểu đâu.

Trước thái độ dửng dưng của bà, tôi lại không kìm được mà gắt lên:

– Mẹ!

Bà bị tôi đe dọa thì cũng chỉnh đốn lại lời nói:

– Được rồi! Máy cứ giỏi quát nạt tao thôi. Thì dù sao cũng mới, tao chưa quen, sau dần dần tao quen tao sẽ sửa đổi để thích nghi với nó được chưa.

Vũ đứng ở xa, không hiểu ý tứ của mẹ con tôi. Chỉ cảm thấy mẹ chấp nhận thay đổi liền vỗ tay hoan hô:

– Mẹ vợ giỏi quá. Mẹ vợ là một đứa trẻ ngoan. Ngoan như Vũ vậy đó.

Tôi với mẹ vì lời nói ngây thơ của Vũ mà bật cười. Ăn cơm xong, mẹ tôi còn mang trái cây ra gọt cho Vũ ăn. Tôi nhặt quả táo lên, phát hiện đây không phải loại hàng được bày bán ở chợ. Tôi nhớ không lầm thì bản thân vẫn chưa đưa tiền sinh hoạt tháng này cho bà, ở đâu ra mà bà lại có tiền để mua những món đồ mắc như thế. Trong khi lần trước, bà còn thiếu hụt tiền phải gọi tôi ứng lương trước.

– Mẹ! Táo này mẹ mua ở đâu đấy?

– À, nhà bà bạn tao bán trái cây nhập khẩu nên tao mua ủng hộ. Khiếp có mấy trái bé tẹo mà tận triệu bạc.

– Mẹ vẫn còn tiền nhiều vậy luôn à?

– Ừ! Nhưng là tiền của tao. Tiền mày tí tẹo, ra gió là bay hết rồi.

– Mẹ lấy đâu ra tiền?

– Thì con cái vô dụng nên cái thân già này phải tự vận động chứ sao.

Nói đến đây thì tôi dần nhận ra điểm bất thường nên hỏi mẹ dồn dập:

– Mẹ làm cái gì? Làm ở đâu? Ai chỉ cho mẹ?

– Mày hỏi như tra khảo tao thế.

– Dạo này lừa đảo nhiều lắm đó, lạng quạng họ lừa mẹ bắt bán đi đấy.

– Ôi! Cái thân già như tao ai thèm bắt làm gì. Mà mày yên tâm, công việc đàng hoàng, bạn bè tao làm trước cả rồi, giờ tao mới bắt đầu làm theo thôi. Tao mà biết sớm thì giờ có khi đã xây được biệt thự rồi cũng nên.

Nghe mẹ nói, tôi càng cảm thấy hoài nghi hơn, làm gì có công việc gì lại dễ dàng đến vậy. Tôi thấy bà suốt ngày chỉ ở nhà thì kiếm tiền kiểu gì.

– Mẹ nói con nghe đi! Mẹ làm gì? Mẹ làm nó từ khi nào?

– Để đến lúc tao thành công rồi tao sẽ nói cho mày nghe hết tất cả. Giờ thì đừng cản trở tao làm người giàu.

Nói rồi mẹ tôi ba chân bốn cẳng chạy vào phòng, không cho tôi thêm bất cứ cơ hội nào tra hỏi về vấn đề kìa. Dù vài ngày sau đó, tôi cố gắng gặng hỏi. Nhưng bà kiên quyết không trả lời.

Tức quá, tôi chỉ biết nói:

– Mẹ làm gì thì làm, sau này có chuyện, mẹ tự chịu lấy nhé.

Mẹ tôi quả quyết tuyên bố:

– Tao không chịu thì ai. Giờ mày lo cho chồng bị… Chồng mày đã đuối rồi. Chắc lo được cho tao. Tao tự lo. Không cần mày nhắc.