Trong bóng tối mập mờ, nụ cười Vĩnh lạnh ngắt:
– Khó gì đâu. Em hỏi người giúp việc là có thôi mà.
Ý thức được chuyện chẳng lành, tôi lập tức co người lại, ôm chặt lấy vai:
– Đêm hôm khuya khoắt, chú qua phòng tôi làm gì?
Vĩnh không chút che đậy bảo:
– Em nhớ chị, muốn sang thăm chị.
– Chú bị điên à, tôi là chị dâu của chú đấy.
Nghe tôi nói vậy, vĩnh chẳng chút sượng mặt mà còn nhếch mép:
– Bởi là chị dâu nên anh trai em không làm tròn bổn phận làm chồng, em mới phải giúp anh ấy.
Giờ thì ý đồ của tên kia đã rõ. Dù rất sợ nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh mà đối đáp:
– Chú đừng có làm bậy, vợ chú, mẹ chú ở trong nhà. Tôi la lên là mọi người biết đấy.
Vĩnh vẫn kiểu thách thức tôi, anh ta nói:
– Chị la đi, cùng lắm mọi người vào, tôi sẽ nói chị dụ dỗ tôi. Giờ ba tôi chết rồi, chị nghĩ ai sẽ tin chị, ai sẽ bảo vệ hai vợ chồng chị. Khôn hồn thì chiều tôi, tôi vui vẻ, cuộc sống sau này của vợ chồng các người cũng êm ả.
Sao trước đến giờ tôi không nhận ra bộ mặt này của vĩnh nhỉ, có lẽ anh ta đóng kịch quá giỏi rồi. So mấy lời trêu hoa ghẹo nguyệt của Vỹ thì lời nói đê hèn của Vĩnh quả thật quá kinh tởm.
– Chú nghĩ tôi sợ à, tôi nói cho chú biết, chú mà còn như vậy là tôi la thật đấy.
– Chị la đi. La tôi xem nào.
Vĩnh vừa nói vừa chông chế tay chân tôi trên ghế. Tôi sợ hãi hết lên :
‘ Cứu’
Nhưng lời nói của tôi đều bị ngăn bởi bàn tay còn lại của Vĩnh.
– Hét đi, kêu cứu mạng đi. Kêu chồng chị cứu chị kìa. Không thì kêu thằng anh bị từ mặt của tôi đến cứu chị ấy. Giả bộ thanh cao cái gì, tôi thấy hết rồi, chị thường xuyên leo lên xe anh ba, chắc anh ấy cũng làm nát chị ra rồi còn. Thôi, để hôm nay tôi phục vụ chị nhé. Xong rồi chị nhận xét xem, so với anh tôi thì tôi như thế nào. Có khi sau này, chị lại muốn lang chạ với tôi mãi ấy chứ.
Tôi giờ như con cá nằm trên thớt, cố vùng vẫy để thoát khỏi cái chết nhưng mọi hành động đều quá yếu ớt. lúc tôi không thể chống trả nữa, lúc tôi thật sự chỉ còn biết lặng thinh, nhìn Vĩnh trân trân. Thì từ đằng sau, bỗng xuất hiện bóng người cầm chiếc đèn ngủ dơ lên, chỉ trong tích tắc, Vũ đã giáng nó xuống đầu Vĩnh.
– Đừng làm hại vợ, thả vợ Vũ ra.
Giọng Vũ rít lên mang rất nhiều phẫn nộ. Tôi chưa bao giờ thấy anh lại cư xử như vậy, có lẽ hành động của Vĩnh đã làm Vũ kích động. Tên đó đau đớn la lên thất thanh, động tác kìm hãm tôi cũng vì đó mà nới lỏng. Nhưng Vũ vẫn không chịu dừng lại, Anh tiếp tục tấn công Vĩnh khiến tôi từ vui mừng chuyển sang lo sợ. Tôi nhanh chân chạy lại ôm lấy Vũ :
– Đừng đập nữa Vũ, đừng đập nữa.
Bị tôi ngăn cản, Vũ bắt đầu thả đèn ngủ xuống, hai mắt sợ hãi nhìn tôi :
– Vĩnh xấu ! Vĩnh hại vợ.
Tôi thuận thế xoa lưng chồng an ủi :
– Không sao đâu, không sao đâu Vũ.
Chồng tôi được an ủi nên cũng tựa vào vai vợ khóc thút thít.Tôi biết Vũ hoảng loạn nên mới có hành động kia. Anh chẳng muốn làm tổn thương ai cả, đó chỉ là khả năng tự vệ bộc phát trong anh.
– Vũ không cố ý đâu, Vũ sợ.
– Em biết mà.
Trong lúc tôi dỗ chồng thì vĩnh cũng nhanh chân rời khỏi phòng tôi, vừa chạy vừa gọi cứu. Rất nhanh vì giọng nói thảm thiết của anh ta mà cả nhà đều tỉnh giấc. Sau đó mọi người gọi bác sĩ gia đình đến xem vết thương cho vĩnh. Cũng may lực của Vũ không mạnh nên người kia chỉ bị khâu vài mũi trên đầu.
Ngọc biết tin chồng mình bị Vũ đánh đến vỡ đầu thì làm ầm cả nhà lên. Cô ta nào chịu động não suy nghĩ mà cứ chăm chăm vào vết thương của chồng rồi lớn tiếng giữa phòng khách:
– Mẹ! Giờ phải làm sao đây? Chứa chấp một kẻ điên trong nhà đúng là tai họa mà. Lỡ có ngày anh ta giết ai nhà mình thì biết làm sao.
Vũ nghe những điều vu khống oan ức nên ngay lập tức phản bác:
– Vũ không bị điên, tại Vĩnh xấu, Vĩnh muốn làm hại vợ Vũ. Vĩnh đè lên người vợ Vũ, Vĩnh không cho vợ Vũ nói chuyện.
Anh nói đến đây thì bị tôi giằng lại:
– Vũ! Đừng nói nữa.
Thật sự tôi cũng rất muốn đòi lại sự công bằng cho mình, nhưng mấy lời nói kia làm bản thân cảm thấy rất khó chịu. Bị em chồng làm mấy trò đồi bại, còn gì nhục nhã hơn.
Chuyện vỡ lở ra như thế này, Ngọc tất nhiên là người điên máu nhất, cô ta đứng bật khỏi ghế đi đến chỗ vợ chồng tôi rồi quát tháo:
– Hóa ra là chị gạ gẫm chồng tôi. Đúng là cái thứ hư thân mất nết, không được giáo dục tử tế nên mới có thể cư xử như vậy. Loại nghèo hèn, khố rách áo ôm. Chị nghĩ dụ được chồng tôi thì một bước lên tiên sao. Chị nhìn lại đi, thứ như chị chỉ xứng với một thằng tâm thần phải sống phụ thuộc vào người khác thôi.
Bình thường Ngọc vẫn ăn nói vô phép như thế. Nhưng chưa bao giờ cô ta dám thằng này thằng kia với chồng tôi. Hôm nay nói ra những lời ấy, xem ra đã lộ hết bản chất thật sự. Người kia đã thế thì tôi cũng chả nhẫn nhịn thêm làm gì nữa. Tôi trợn mắt, đáp lại em dâu:
– Ngọc, cô ăn nói cho đàng hoàng, cô quá quắt rồi đấy.
Ngọc kênh mặt, đi đến đấy mạnh vai tôi rồi nói:
– Quá quắt thì sao cái thứ mồi chài chồng người khác?
– Cô đừng để tôi mất bình tĩnh.
– Mất bình tĩnh thì chị tính làm gì tôi?
” Bốp”
Tôi giơ tay giáng một bạt tai lên má phải Ngọc, cô ta chết điếng nhìn tôi với vẻ chẳng thể ngờ:
– Chị… Chị dám.
– Sao tôi không dám?
Bao lâu nay tôi nhịn cô ta là vì muốn gia đình êm ấm. Nhưng giờ tôi nghĩ nơi này không còn phù hợp nữa. Thế tôi cần gì phải nhún nhường cái thứ kênh kiệu, khó ưa đó.
Ngọc bị tôi đánh nên máu điên cũng bộc phát mạnh mẽ hơn, cô ta túm lấy tóc tôi giật ngược. Tôi cũng núm tóc cô ta rị xuống. Tôi từ nhỏ đã bị đánh nhiều rồi nên mấy cái này chả hề hấn gì. Chỉ có tiểu thư lá ngọc cành vàng là chịu không nổi mà la lên:
– Thả tao ra, con điên này.
– Cô có thả tôi ra đâu mà bắt tôi thả. Hôm nay, tôi không nhịn cô nữa. Ăn miếng trả miếng đủ với cô luôn.
– Mẹ ơi! Cứu con!
Lần đầu tiên tôi đánh một người sứt đầu mẻ trán như vậy. Bình thường tôi rõ nhu nhược, nói gì nghe nấy. Răm rắp chả dám phật lòng ai. Thế mà hôm nay mượn đâu ra lá gan lớn thế không biết.
Có lẽ mẹ kế chẳng ngờ tới hành động này của tôi nên nhất thời chưa kịp phản ứng. Mãi đến khi Ngọc la to quá, bà mới lên tiếng:
– Đủ rồi, đánh nhau cái gì thế? Con Thùy, chồng mày đánh thằng Vĩnh là nó sai. Giờ mày lên phòng xin lỗi nó đi.
Nghe mẹ kế của chồng nói vậy thì tôi với Ngọc mới chịu dừng tay. Nhưng lời của bà nói quá phi lý nên tôi không thể nào chấp nhận được:
– Tại sao con phải xin lỗi? Vợ chồng con có làm gì sai đâu mà phải xin lỗi.
Con dâu cãi lem lẻm như vậy khiến mẹ kế vô cùng tức giận, mà nhìn vợ chồng tôi nói:
– Sống ở đây thì phải tuân thủ quy tắc. Không, ra ngoài mà ở. Nhà này chả dư tiền chứa chấp loại chẳng biết điều.
Thật tình là bản thân tôi đã muốn đi lắm rồi. Giờ được câu này của mẹ, xem như không còn gì luyến tiếc.
Tôi kéo tay Vũ lên phòng dọn dẹp đồ đạc. Mẹ kế và con dâu thảo cứ thế tròn mắt nhìn chúng tôi. Bỏ hết đồ vào xong, hai vợ chồng tôi xuống dưới. Đứng trước hai người kia mà nói:
– Mẹ có muốn kiểm tra xem cần lấy lại gì không ạ?
Mẹ kế nhìn tôi cáu tiết:
– Cô có biết tôi nói cô lên xin lỗi thằng Vĩnh là tạo điều kiện cho vợ chồng nhà cô không? Sao lại cứng đầu thế hả?
– Thưa mẹ, con cảm thấy bản thân không đủ tầm để làm con dâu nhà này, chồng con cũng không xứng đáng làm anh cả trong nhà nên mẹ cho vợ chồng con ra ngoài ở riêng đi ạ.
– Cô suy nghĩ lại chưa?
Tôi quả quyết gật đầu với bà:
– Mẹ yên tâm, cái này là quyết định của con. Con sẽ tự chịu trách nhiệm với hành động của mình.
Giờ phút này, mẹ kế xem như đã hết nước hết cái với tôi nên quay phắt lên lầu:
– Cái này là do cô lựa chọn. Nên nhớ, ra khỏi đây, cô và chồng cũng không có một đồng xu cắc bạc nào đâu.
Bà đi rồi, Ngọc dưới này cũng tranh thủ châm chọc thêm:
– Để xem, được vài ngày rồi vách xác về đây xin xỏ. Cái thứ ăn bám như cô, tôi hiểu quá mà.
– Cảm ơn em dâu đã nhắc nhở. Xin phép đầy là lần cuối chúng ta còn là người nhà.
Ngọc bị tôi phũ cho một cú như vậy thì liền quay người, chê môi đáp:
– Để rồi xem cô kênh kiệu được bao lâu.
Tôi không thèm nói chuyện với cô ta nữa chỉ trực tiếp mang hàng lý cùng Vũ ra cổng. Người giúp việc thấy vậy liền chạy theo tôi khuyên ngăn. Nhưng tôi hiểu rõ, đây có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất cho cả tôi và Vũ. Ở một nơi mà thiếu sự tôn trọng thì chả khác nào sống trong xã hội không có chủ quyền. Thế chúng tôi nên đi. Ít nhất còn giữ lại cho mình được sự tự do.
Ra công đợi 1 chút, grab rất nhanh đã đến. Xe đi được một lúc, tôi cũng điện về cho mẹ ruột, bảo bà ra mở cửa. Nhưng lúc vợ chồng tôi về đến nhà, mãi mới thấy bà ra.
Mẹ tôi ngáp ngắn ngáp dài, dựa vào cửa bảo:
– Gì mà giờ này về? Về bao giờ thì đi? Nửa đêm nửa hôm, mẹ không ra đóng cửa nữa đâu đấy. Đang ngủ lại bị đánh thức. Phiền chết được.
– Con về luôn bên này nên mẹ không cần lo ra mở cửa cho con về nữa đâu.
Mẹ ruột vì một lời này của tôi mà tỉnh hẳn:
– Mày nói cái gì? Về luôn là sao? Đã chia gia tài chưa mà về.
Tôi dứt khoát dập tắt vọng tưởng của bà:
– Tài sản đều giao cho em chồng con rồi.
– Cái gì? Lũ nhà giàu đúng là keo kiệt mà. Rồi mày với Vũ đi như vậy, bọn họ có cho thêm ít tiền không?
Tôi lắc đầu:
– Là con tự ý quyết định nên không có.
– Ớ! Thế là mày trắng tay hả con?
Tôi không trả lời nên mẹ lại càng có căn cứ để khẳng định:
– Trời ơi! Thế là công cốc 5 năm làm dâu à. Rồi sau này làm sao mà sống? Còn đèo bòng thêm thằng chồng có vấn đề nữa thì sống kiểu gì hả con?
– Mẹ đừng nói thế, anh Vũ biết, anh ấy buồn đấy.
Vũ lúc này buồn ngủ lắm rồi nhưng nghe mẹ tôi nói vậy thì vẫn ể oải, thắc mắc:
– Có vấn đề là sao vậy vợ?
– À, không. Không có gì đâu anh. Anh Vũ vào giường ngủ đi.
Có lẽ tôi nói đúng mong mỏi nên anh liền gật đầu rồi ngoan ngoãn vào trong, leo lên giường, đi ngủ. Tôi cũng nhanh chóng móc thêm màn cho anh. Móc xong ra lại vẫn thấy mẹ đứng trước cửa. Tôi biết bà là đang suy nghĩ chuyện gì nên đi đến nói:
– Nãy mẹ bảo đang ngủ ngon cơ mà. Mẹ vào ngủ đi.
Mẹ quay lại nhìn tôi, thở dài thườn thượt:
– Ngủ nghỉ gì nữa. Giờ mày tính sao?
– Đến đâu tính đến đó thôi ạ.
– Hay mày đem thằng Vũ vào nhà tình thương đi. Dù gì bọn mày có đăng ký kết hôn đâu, chúng mày đâu có ràng buộc gì. Giờ thêm nó, tao với mày lại khổ.