– Heo cơ này, bắt đi, giỏi thì bắt đi.
Mẹ tôi vừa nói vừa cười phớ lớ. Nhưng được một lúc sau, điệu cười của bà đã im bặt vì tông giọng khác:
– Này thì heo cơ, tư quý nhá… kaka
– Sao lại thế được?
– Sao không? Tôi ăn rồi. Mấy bà chung tiền vào đi.
Nghe đến đây, máu của tôi liền muốn dồn lên não. Ngày giỗ ba tôi thế mà mẹ vẫn chẳng chừa được thói cờ bạc. Tôi vừa tức vừa ức nên ném hết đồ xuống đất. Tiếng loảng xoảng khá lớn khiến bên trong phát giác.
Mẹ tôi cuống quýt xua nhóm bạn:
– Thôi chết rồi mấy bà ạ. Con tôi nó về rồi. Đã nói là chơi một ván thôi mà mấy bà cứ rủ rê. Thôi được rồi! Mấy bà về hết đi.
Đang chơi lỡ dở, mấy người bạn kia của mẹ tôi nào chịu. Bà nọ bà kia mỗi người một câu nói vào:
– Về là về thế nào. Chung tiền cho tôi, tôi mới về.
– Đúng rồi! Sao phải về. Nhà là nhà bà chứ có phải nhà con gái bà đâu. Bà làm gì mà sợ nó thế.
– Khổ lắm! Mấy bà về giúp tôi đi. Có gì nợ nần tính sau.
Vừa nói mẹ tôi vừa đẩy bạn ra cửa. Mặc bọn họ nhìn tôi liếc ngang liếc dọc thì tôi vẫn đứng như trời trồng trước cửa. Ngay cả Vũ cũng vì biểu cảm này của tôi mà có chút sợ.
Anh lay lay tay tôi rồi nói:
– Vợ ơi! Vợ sao vậy?
Tôi vẫn không nói thêm tiếng nào. Thấy mẹ đã tiễn bạn thì chầm dầm đi vào nhà.
Mẹ tôi tiễn bạn xong liền thu dọn đống đồ bị tôi vứt rồi vào theo.
Nhìn bàn thờ lạnh ngắt của ba, trong lòng tôi kìm không được nỗi chua xót. Tôi đi đến thắp cho ông nén hương rồi quay lại mẹ. Giọng nói hình như đã nghẹn đắng:
– Mẹ biết hôm nay là ngày gì không?
– Ừ thì cũng chỉ có mấy mẹ con, làm đơn giản thôi. Chứ mày có bòn rút được nhà chồng bao nhiêu đâu mà làm lớn.
– Mẹ chưa hiểu ý con à? Không phải là to hay nhỏ. Mà là tình người, tình người mẹ hiểu không.
– Mày nói thế là sao? Tao không tình người chỗ nào?
Chẳng muốn lún sâu vào những cuộc cãi vã của hai mẹ con như những lần trước nên tôi lựa chọn im lặng. Tôi chỉ đi đến lấy túi đồ từ tay mẹ rồi đi thẳng xuống bếp.
Vũ thấy thế thì cũng lẽo đẽo đi theo tôi. Hai vợ chồng tôi lặt rau được một lúc, mẹ mới từ nhà trên đi xuống.
– Mày giận mẹ đấy à?
Tôi vẫn giữ sự im lặng nên bà lại hỏi thêm:
– Được rồi, mẹ xin lỗi. Tại tao thấy trời còn sớm nên tính làm một ván thôi. Mà cũng tại mấy mụ kia, cứ lèo nhèo chứ tao đâu muốn thế.
– Mẹ đừng nói nữa. Ba thấy hết đấy.
Mẹ nghe tôi nói vậy, hình như cảm thấy có chút gai ốc, bà ôm hai bả vai rồi hậm hực bảo:
– Con này, mày cứ lấy người chết ra dọa tao.
– Con chả dọa ai cả.
– Thôi được rồi, tao sai, tao sai với ba con nhà mày được chưa.
Tôi quá mệt mỏi với những câu nói sáo rỗng của mẹ nên không đáp lại. Mẹ thấy thế cũng không nói gì thêm mà vào bếp phụ bọn tôi. May là tôi phòng hơ trước nên mua đầy đủ mọi thứ. Chứ cứ trông chờ vào mẹ, có lẽ giờ chẳng có gì để nấu đồ cúng cho ba rồi.
Nấu xong, chúng tôi thắp hương cho ông rồi dọn mâm ra bàn. Dù sao cũng là ngày giỗ ba, tôi không muốn ông thấy hai mẹ con căng thẳng nên gặp cho mẹ miếng chả xem như làm hòa.
Mẹ thấy vậy thì gắp lại thịt cho tôi và Vũ. Vũ nhận được đồ ăn liền vui vẻ cười với mẹ tôi.
– Con cảm ơn mẹ vợ!
Mẹ tôi cũng gật đầu đáp anh:
– Ừ! Hai đứa ăn nhiều vào.
– Vâng mẹ vợ.
Đáng lý ra là qua đây, tôi tính làm chút gì cho Vũ ăn sáng nhưng mẹ con như thế thành ra tôi quên quấy đi mất, Vũ chắc đói nên ăn uống ngoan ngoãn hơn ngày thường. Ăn xong còn tự giác mang táo đi gọt để tí tráng miệng nữa. Tôi không cản anh, cái gì có thể làm được tôi vẫn để cho Vũ làm. Dù Vũ bị thiểu năng nhưng tôi tin anh ấy vẫn có thể làm chủ được cuộc sống của mình. Không việc lớn thì việc nhỏ, Chí ít anh phải có chút kỹ năng chăm sóc bản thân.
Thấy ai đó thành thạo gọt táo, tôi cũng yên tâm mang bát đũa ra sau nhà rửa.
Một lúc thì mẹ tôi ra phụ con úp đồ lên sóng. Dẫu sau trên cõi đời này tôi chỉ còn mình mẹ là ruột thịt. Giận hờn trách móc thì cũng chỉ một tí rồi thôi.
Nhìn vẻ mặt tôi có vẻ giãn ra, mẹ mới bắt đầu nói chuyện nhiều hơn.
– Ăn xong rồi về à?
– Không mẹ. Con ở chơi thêm một tí.
– Ừ! Lâu lắm rồi mày không về. Tao cứ lủi thủi một mình. Buồn chết.
–Ngày nào mẹ cũng có bạn đến chơi bài mà vẫn còn thời gian buồn sao?
– Mày cứ nói thế. Tại một mình côi cút nên tao mới rủ bạn đến chơi cho đỡ buồn thôi. Với tao làm gì có tiền, chơi bé bé lấy mùi chứ có bõ gì đâu.
– Mẹ chơi lớn, chơi bé gì thì con không cần biết nhưng đừng gây thêm nợ là được. Đến lúc bọn cho vay đến chém, đến giết, mẹ tự mà chịu lấy
– Cái con này! Sao mày lại nói thế. Tao là mẹ mày mà. Chả lẽ mẹ gặp chuyện mà con cái lại làm ngơ.
– Lúc trước khi lấy chồng con với mẹ đã giao kèo rồi. Con chỉ cứu mẹ duy nhất lần đó thôi. Sẽ không có thêm lần hai đâu. Với cả mẹ nghĩ đi, con còn gì nữa mà cứu mẹ. Cái thân này con cũng bán rồi còn đâu.
– Chứ nhà bên ấy đối xử với mày tệ lắm à. Dù sao mày cũng ngon nghẻ thế này. Lấy 1 thằng như Vũ là mày thiệt. Đáng lý ra phải bù đắp cho mày chứ.
– Không phải khoảng bù đắp, con đã đem trả nợ cho mẹ hết rồi à?
– Sao lại tính thế được. Nhiêu đó nhằm nhò gì. Tao nuôi con gái lớn từng ấy chẳng lẽ chỉ đáng vài trăm triệu thế á.
Hai mẹ con tôi không hợp tính nhau. Tôi cứ nói chuyện với bà ấy một hồi thì lại muốn nổi điên.
– Vậy thì cái đó con phải hỏi mẹ. Người muốn con lấy chồng để trả nợ là mẹ. Người tìm mối cho con cũng là mẹ. Thế sao mẹ lại bán con rẻ bèo vậy?
Bị tôi chặn họng, mẹ tôi có chút đuối lý. Bà ậm ờ mãi mới nói được:
– Ờ thì tao nghĩ mày vẫn còn bòn rút được bên đó nên mới đồng ý. Ai ngờ mày tệ thế. Làm dâu 5 năm rồi mà chả mang được tí của nào về. Mẹ thì vẫn phải ở trong nơi tồi tàn như thế này.
Tôi nghe đến thì tâm can như muốn xé toạc, sao mẹ có thể nói những lời như vậy. Tôi đã hy sinh cả hạnh phúc để đổi lấy những lời thờ ơ và lạnh nhạt này từ chính mẹ ruột của mình ư. Càng nghĩ bản thân lại càng cảm thấy ấm ức. Đến cùng tôi không thể chống chế được cảm xúc mà ngồi bật dậy.
Mẹ thấy tôi thế thì cũng đi theo, vừa đi vừa nói:
– Tao là tao nói để mày biết mà liệu. Mẹ mày cũng già rồi cũng cần được an hưởng tuổi già chứ.
Tôi quá mệt mỏi với sự ích kỷ của mẹ mình rồi. Tôi ra nông nỗi như ngày hôm nay, tôi bị gia đình chồng xem thường hình như vẫn chưa đủ. Bà còn muốn tôi trơ cái mặt ra bòn rút tiền về cung phụng cho bản thân nữa thì tôi đến chịu.
Lên tới nhà trên, tôi đeo túi lên vai rồi dắt chồng ra khỏi cửa.
Mẹ tôi biết tôi giận thật nên thôi đá động, chỉ nhìn theo bóng lưng của chúng tôi, vội nói:
– Này! Tháng này mày chưa gửi tiền chi tiêu cho mẹ đấy.
Giờ tôi chẳng còn tâm trạng nào để giải quyết nhu cầu sinh hoạt của mẹ nữa. Tôi gạt lời bà ấy ra khỏi tai, chỉ chăm chăm đưa chồng rời khỏi nơi đó. Ra khỏi con hẻm, tôi vội đến nỗi không chờ được xe của nhà chồng mà trực tiếp gọi taxi. Rồi cũng chả nhớ tôi đã nói gì với bác tài xế. Chỉ biết một lúc sau bác ấy dừng xe trước một khu vui chơi.
Tôi mở cửa bước ra, nhìn cảnh vật xung quanh mà bắt đầu muốn khóc. Bao lâu tôi không đến đây rồi nhỉ. Tôi chẳng rõ nữa. Chỉ biết ngoài cái biển khu vui chơi 24/7 ra thì cảnh vật xung quanh ít nhiều đều có sự thay đổi. Cái hồ nước giờ đã được lấp lại và thành khu để bập bênh cho lũ trẻ. Máy cái máy tập thể dục cũng thay bằng loại mới nhiều chức năng hơn. Hoa giấy ngày xưa nay thành hàng nguyệt quế. Tất cả mọi thứ đều có sự chuyển mình và tôi cũng vậy. Tôi đã không còn là 1 cô gái tuổi 18 nhiệt huyết. Cũng không còn cái dũng khí đêm khuya leo rào vào trong chỉ để được người nào đó đẩy xích đu cho. Mọi thứ trôi qua nhanh quá. Nhanh như một giấc mơ vậy.
Tôi dắt chồng vào khu mua vé, mua hai tấm rồi đường đường chính chính đi vào trong. Lựa một hàng ghế, tôi cứ thế ngồi xuống rồi nhìn dòng người lướt qua. Vũ thấy tôi trầm ngâm nên cũng im lặng ngồi bên tôi. Thỉnh thoảng lại hỏi “ Vợ buồn à?”, “ vợ có làm sao không?” và những lần như thế tôi đều sẽ lắc đầu, giả bộ bản thân rất ổn.
Cũng chẳng biết cả hai ngồi ở đó bao lâu, hình như rất lâu thì phải. Lâu đến mức bầu trời tối đi mà tôi chả hay biết gì. Những chiếc xe ăn vặt trước khu vui chơi đã bắt đầu lên đèn. Mùi đồ nướng thơm phức cứ thế lan tràn trong không khí. Vũ bên cạnh dường như cũng cảm thấy đói, anh lay mạnh tay tôi:
– Vợ ơi! Vũ muốn ăn xiên nướng.
Tôi lúc này mới giật mình, nhận ra trời đã tối. Một người được ăn uống đúng giờ như Vũ hẳn là cảm thấy đói rồi. Tôi tệ quá, hôm nay thế mà bỏ bê chồng đến tận 2 lần.
– Để em đi mua cho anh.
– Mua cho Vũ 10 cây nhé.
Tôi biết người kia chỉ là đói con mắt chứ làm sao mà ăn nhiều như thế được nên dịu dàng bảo:
– Em biết mà. Anh ăn hết em lại mua thêm.
Chồng tôi nghe vậy thì gật gù đồng ý. Thỏa thuận xong xuôi, tôi dẫn anh ra khỏi khu vui chơi, đến mấy gian hàng vỉa hè phía trước để mua xiên nướng như lời Vũ. Lúc đầu, người nọ chỉ thích xiên nướng, sau thì thấy nhiều món quá lại đòi mua cho bằng đủ. Thôi thì lâu lâu mới được đi ăn bụi 1 lần thế nên hôm nay tôi chiều theo ý chồng, cho anh thoải mái lựa chọn. Chọn xong, Vũ đưa đĩa đồ sống cho chị chủ rồi chạy lại cái bàn cách đó không xa, vui vẻ lau bát đũa.
Tính ra cứ như Vũ lại tốt, vô âu, vô lo, chẳng phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì, mọi thứ trên đời trong mắt anh đều thật đơn giản.
Tôi đứng một lúc thì cũng lại chỗ Vũ chọn mà ngồi xuống cùng anh. Ngồi được một tí thì tôi phát hiện bà dì của mình đến, giờ có lẽ tôi phải vào nhà vệ sinh. Tôi quay qua Vũ, bảo anh đi cùng, chí ít ở trong khu vui chơi có camera, Vũ ở đó đợi tôi sẽ an toàn hơn ngoài này. Nhưng giờ anh đang đói nên nhất quyết không chịu, nằng nặc 1, 2 ở đây đợi ăn. Hết cách tôi đành gửi Vũ cho cô bán hàng rồi cuống quít đi giải quyết việc riêng thật nhanh.
Dù đã cố gắng để quay về sớm nhưng lúc tôi trở lại đã không còn thấy ai đó nữa.