Người Cũ Em Còn Yêu

Chương 42




Huy bế tôi lên phòng, khi cửa phòng vừa đóng lại, cả người tôi nằm ngã ra giường, tiếp đó là thân hình cao lớn, rắn chắc nằm đè lên trên tôi. Quần áo của cả hai rất nhanh được anh cởi bỏ, cả người tôi chỉ còn lại mỗi quần nhỏ.

Đôi môi điên cuồng cùng nóng bỏng của Huy bao phủ cánh môi tôi, dùng sức mút lấy không ngừng. Một bàn tay đã sớm không thể chờ đợi thêm phủ lên bầu ngực căng tròn mà ra sức nắn bóp, khơi dậy một cảm giác vui thích cực hạn trong cơ thể tôi.

Cả người tôi giống như bị rút cạn sức lực, tay chân không những không đẩy Huy ra mà còn vòng qua cổ anh, ghi đầu Huy xuống thấp hơn, không cho anh có cơ hội rời khỏi môi tôi, nằm trong lòng Huy mặc cho anh muốn hôn sao thì hôn, làm gì thì làm.

Huy hôn được một lúc thì ngừng lại, nhìn tôi mấy giây rồi hỏi:

- Nói đi, vừa rồi ở trên xe với thằng đó nói những gì?

Giờ phút này mà anh còn tâm trạng để hỏi đến chuyện đó nữa sao, cả người tôi đang nóng bừng bừng, dục vọng đang không ngừng thiêu đốt, làm gì còn tâm trí để nghĩ chuyện khác nữa chứ. Tôi buồn bực trả lời:

- Chẳng nói gì cả, im lặng suốt đoạn đường.

- Đừng có nói dối.

- Anh không tin thì thôi.

Tôi hơi ngưng mấy giây, quay mặt đi tránh ánh mắt của Huy, không vui nói:

- Anh tránh ra đi, tôi đi tắm.

Vừa nói tôi vừa muốn đẩy Huy ra nhưng anh chẳng cần mức tí sức nào vẫn nằm yên trên thân tôi không nhúc nhích, khóe miệng nhếch lên cười:

- Buồn bực à?

- Buồn bực cái gì? Anh bị hâm à?

- Chứ không phải tôi đang khơi dậy dục vọng của cô rồi dừng lại nên cô khó chịu.

Bị nói trúng, tôi đỏ mặt lúng túng chối:

- Anh đừng… đừng có suy đoán linh tinh… có anh mới khó chịu đấy.

- Thật?

- Ờ… tôi không thèm.

- Thật?

- Anh tránh ra đi.

- Không tránh.

- Anh… ưm…

Huy tiếp tục hôn lên môi tôi, tay anh cũng bắt đầu lần đến từng vị trí quen thuộc trên cơ thể mà kích thích, bàn tay anh ở trên ngực dần dần dịch chuyển vuốt ve dọc theo eo tôi, xoa xoa vùng bụng, rồi chạm đến nơi đó. Tôi cứ như bị điện giật, đầu óc bồng bềnh như trên mấy, dây thần kinh khắp nơi đều trở lên tê dại. Ngón tay Huy cử động một lúc tôi đã thở hổn hển, cả người cong lên phát ra những âm thanh ám muội.

Kết thúc nụ hôn quấn quýt say sưa trên môi, Huy hôn lên cổ, ngắm nhấm vành tai mẫn cảm của tôi mà thủ thỉ vào đó:

- Sao bảo không thèm… rõ ràng là muốn chết đi còn làm bộ.

Tôi xấu hổ đến đỏ cả mặt, không nói được lời nào, tay ghì chặt đầu anh mà rên rỉ.

Tôi không thể nhúc nhích, thân người chỉ có thể uốn éo không ngừng dưới từng động tác mơn trớn của anh. Bị Huy cuồng nhiệt tách hai chân ra vòng lên eo anh, vật nam tính nóng bỏng của anh thỉnh thoảng chạm vào đáy quần lót mỏng manh, đối với tôi mà nói, so với tư thế trực tiếp đi vào thì đây còn có kích thích mãnh liệt hơn.

Huy ngẩng lên, ánh mắt đen láy nhìn tôi chăm chú thật lâu, làm tôi càng ngại ngùng hai má nóng bừng bừng, cơ thể thì rạo rực không thôi, chỉ mong anh đừng dừng lại. Nhưng Huy vẫn bình tĩnh nhìn tôi, anh nhếch môi cười, nói nhỏ:

- Có muốn không?

Tôi như bị thôi miên, chẳng cần đến sĩ diện gì nữa mà gật đầu lia lịa. Huy thấy thế thì vô cùng hài lòng, nụ cười trên môi càng nở rộ. Anh cởi bỏ chiếc quần nhỏ còn sót lại trên người tôi, cúi người cầm lấy vật nhọn nóng bỏng của anh kè sát vào nơi mềm mại của tôi, cọ sát mấy lần.

Dường như Huy cũng khó có thể kiềm chế được bản thân, bàn tay to lớn kịch liệt đè mông tôi xuống, mãnh liệt nhưng cũng dịu dàng đi sâu vào cơ thể tôi, lúc anh mạnh mẽ tiến vào bên trong, dưới sự xâm chiếm cứng cỏi hùng hồn của anh tôi dần dần không còn hơi sức nữa, nơi mềm mại sâu trong cơ thể dâng lên một cảm giác khó chịu không nói thành lời.

- A… anh…

Còn chưa nói được gì Huy đã cúi xuống hôn tôi, không cho tôi có cơ hội để nói, eo anh cũng đồng thời di chuyển, đột ngột nhấn mạnh xuống.

Tôi thở gấp một hơi, không thể che giấu được khoái cảm đang trào dâng mà khẽ rên lên, cảm nhận được vật nam tính của Huy đang chôn sâu trong cơ thể làm nóng bỏng nơi mềm mại ướt át của tôi, chẳng mấy chốc mà đầu óc cũng lâng lâng.

Nhất thời tôi không thể nào chống đỡ nổi sự căng cứng, trướng trướng, mười dầu ngón tay bấm thật sâu vào bả vai anh. Huy không vì vậy mà dừng lại động tác, gần như để mặc cho khát vọng thân thể điên cuồng đòi hỏi. Anh hầu như một chút xíu cũng không cảm nhận được sự đau đớn trên vai đang bị mười ngón tay của tôi bấu chặt.

Lưng anh bắt đầu tăng tốc lên xuống, mỗi lần đều nhấn vào sâu nhất rồi lại rút ra. Cảm giác một chút khó chịu lúc ban dầu từ từ chuyển thành ngọt ngào mơ hồ sung sướng.

Được một lúc Huy chợt dừng lại muốn rút ra khỏi cơ thể tôi, đang lâng lâng trên mây bỗng bị hụt hẫng như vậy tôi không cam lòng mà giữ tay anh, thở dốc nói không thành tiếng:

- Đừng…

- Đừng cái gì?

- Đừng… đừng dừng lại…

Huy khẽ cười thành tiếng, anh bỗng lật ngược tôi nằm úp xuống rồi lại tiến vào trong tôi từ đằng sau, anh cúi đầu nói nhỏ:

- Được… tối nay tôi chiều em, ngày mai không xuống giường được cũng đừng trách tôi.

Chúng tôi ở tư thế này quần nhau hỗn loạn trên giường rất lâu, một lúc sau anh mới hài lòng xoay người tôi lại, mạnh mẽ ra vào trong tôi lần nữa nhưng tốc độ lần này nhanh hơn, mạnh hơn, tôi nằm bên dưới chỉ biết quặp chân vào eo anh để mặc cho anh ra sức muốn tôi.

Mỗi một lần tiến vào cơ thể tôi là một lần tăng thêm sự cuồng bạo khiến tôi kinh hoàng thở dốc, tim đập tựa như lạc đi vài nhịp. Sau đó dần dần bị tiếng tim đập mạnh của anh bao trùm, tận sâu trong cơ thể dâng lên một cảm giác ấm áp khó nói thành lời, khiến cho toàn thân tôi không ngừng nóng lên, nhịn không được khẽ liến đôi môi khô nóng, lại không kìm chế được mà phát ra những tiếng kêu đấy dục vọng.

Vài giây sau Huy hừ nhẹ một tiếng trong cổ họng rồi ấn hông quyết liệt thêm mấy lần nữa, sau cùng mới thỏa mãn phóng thích thứ dịch lỏng màu trắng vào trong tôi.

Anh nằm úp trên người tôi thở hổn hển, hai tay ôm siết tôi trong lòng, dường như anh không có ý muốn xuống khỏi người tôi, cứ như vậy mà nằm trên tôi rất lâu. Đến khi tôi đã thấm mệt, hai mắt bắt đầu díu lại, thiu thiu chuẩn bị ngủ thì anh mới nằm xuống bên cạnh, kéo tôi ôm vào lòng, đặt lên trán tôi một nụ hôn rất sâu, mang theo trong đó như cả sự yêu thương, anh thì thầm:

- Ngủ ngon.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, sau lưng tôi đang dựa vào một lồng ngực ấm áp vững chãi khiến ý thức tôi có chút tỉnh táo, nhớ lại đêm qua đã cũng Huy điên cuồng đến cỡ nào.

Tôi muốn cử động nhưng toàn thân hoàn toàn bị Huy ôm vào trong ngực, cánh tay anh rắn chắc bao chặt lấy thân thể trần trụi của tôi, mà đôi chân dài của anh cũng quấn lấy chân tôi khiến tôi cứ như vậy vùi vào trong lồng ngực thoang thoảng mùi hương quen thuộc của anh, trong lúc nhất thời còn có chút như bị lạc lối, không muốn thoát ra.

Nhìn ngón tay mình đang đan vào bàn tay to lớn của Huy, tôi hơi nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn người đàn ông phía sau, hô hấp của anh vẫn đều đều vững vàng. Cả đêm qua cuồng dã kích tình khiến gương mặt anh đầy vẻ thỏa mãn, đầu chân mày giãn ra, trên khóe miệng còn như có như không nở một nụ cười.

Ở góc độ này, nhìn anh còn đẹp trai hơn gấp nhiều lần, môi mỏng khẽ mím chặt, từng đường nét trên gương mặt đều không có điểm nào phải chê. Anh ở bên ngoài, chắc hẳn khiến cho không ít cô gái phải điêu đứng vì anh. Một người vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại thành đạt như anh, sao mà không mê cho được.

Vậy mà, tôi của nhiều năm về trước, khi trái tim vẫn dành trọn cho người cũ đã không ít lần từ chối anh, để đến khi có tình cảm rồi thì lại không có cơ hội ở bên. Mấy năm sau gặp lại, cả hai lại trong tình cảnh trớ trêu như bây giờ.

Không muốn bị đắm chìm trong vẻ đẹp yên tĩnh của người đàn ông bên cạnh, tôi quay về hướng ban đầu, vô thức cất tiếng thở dài khe khẽ, còn chưa kịp định thần lại thì bên hông đã cảm thấy bị siết chặt lại, khiến cho lưng tôi hoàn toàn áp vào vòm ngực ấm nóng. Bên vành tai nhạy cảm truyền đến thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng đầy quyến luyến của anh:

- Nhìn ngắm tôi chán rồi thở dài là có ý gì?

Tôi thoáng giật mình, không nghĩ việc mình nhìn trộm Huy lại để anh biết. Thì ra là anh sớm đã tỉnh, chỉ là nhắm mắt lại hưởng thụ một cảm giác gì đó.

Lúc này, tôi thực muốn xoay người tránh ra nhưng lại bị vòng tay anh siết chặt lấy người, khiến tôi không thể nào nhúc nhích. Cả khuôn mặt anh vùi vào phần cổ tôi, hít hà một lúc, khẽ lên tiếng:

- Đừng động đạy, tôi muốn ôm em thêm một lát.

Cảm giác muốn giãy giụa lập tức tan biến, tôi hoàn toàn thuận theo lời anh, lẳng lặng nằm im trong ngực Huy, cảm thụ từng nhịp tim đập mạnh mẽ trầm ổn. Giờ khắc này, có một loại tình cảm khó có thể diễn tả đang nảy sinh trong lòng tôi, cảm nhận lúc này chúng tôi giống như một cặp đôi yêu nhau thật sự.

Tim tôi có chút thắt lại, tôi không muốn hình dung mối quan hệ hiện tại của cả hai, nói đúng hơn là không muốn thừa nhận giữa chúng tôi chỉ là quan hệ tình dục và tiền bạc. Tôi có thể không cần tiền của anh nữa, nhưng anh đối với tôi chỉ là giải quyết nhu cầu mà thôi sao?

Trong nhất thời tôi có chút không cam lòng, khẽ nhích người một chút nói:

- Anh bỏ tôi ra đi, tôi muốn dậy.

Huy vẫn ôm chặt tôi, giọng điệu vô cùng bình tĩnh hệt như một dòng suối an tĩnh chầm chậm chạy:

- Dậy sớm làm gì, ngủ thêm đi.

- Anh không đi làm à?

- Không.

- Sao anh lười thế, thời gian này tôi thấy anh nghỉ ở nhà suốt.

- Tôi không đến công ty nhưng vẫn làm ở nhà, có đi làm hay không cũng không ai dám ý kiến.

Biết là vậy, ai bảo Huy là sếp của một công ty cơ chứ, nhưng sếp mà cứ vắng mặt suốt thế này thì nhân viên noi gương sao đây?

Tôi nằm yên một lúc, đấu tranh tư tưởng mãi mới nhẹ nhàng lên tiếng:

- Chúng ta… cứ như này đến bao giờ?

- Như này là như nào? Em muốn hỏi chuyện gì?

- Mối quan hệ này của chúng ta… đến bao giờ thì kết thúc?

Thân thể tôi lập tức bị bàn tay anh xoay lại, ép tôi nhìn thẳng vào anh. Hai mắt Huy lúc này mở to, ánh lên một cảm giác u ám, thâm sâu khó lường, có vẻ không vui hỏi tôi:

- Cô muốn sớm kết thúc vậy à?

Tôi im lặng không nói, bởi vì tôi không muốn kết thúc sớm với anh, tôi muốn chúng tôi được ở bên nhau càng nhiều càng tốt. Nhưng chắc là không được rồi, vì anh cũng sắp giới thiệu Liễu với gia đình My rồi mà, chắc cũng sẽ rất nhanh hai người họ kết hôn cùng nhau.

Huy thấy tôi im lặng thì nhắc:

- Trả lời tôi.

- Tôi… dù sao thì anh cũng sắp lấy vợ rồi, chúng ta không thể cứ mãi như bây giờ. Sau này anh có cuộc sống riêng, gia đình riêng của anh thì anh phải có trách nhiệm với vợ mình chứ. Tôi cũng không thể mãi làm tình nhân của anh, tôi cũng cần phải tìm cho mình một bến đỗ.

- Cô muốn kết thúc với tôi để kết hôn với thằng khác?

Lời nói của Huy dần trở lên lạnh nhạt, không còn mang hơi ấm giống như ban đầu. Tôi không thừa nhận vì căn bản tôi không muốn tìm một bến đỗ nào cả, chỉ muốn cùng mẹ an yên sống nửa đời còn lại. Chắc là mẹ sẽ không đồng ý quyết định này của tôi nhưng rồi bà cũng sẽ thông cảm và hiểu cho con gái mình thôi mà.

Tôi cười nhạt nói:

- Mẹ tôi chắc cũng sắp ra viện rồi, tôi cũng không ở nhà anh được nữa, tôi phải về sống với mẹ.

- Chuyện đó tôi tự có tính toán.

Huy hơi dừng lại, quan sát tôi rất lâu rồi mới nói tiếp:

- Cô chỉ cần ở lại bên cạnh tôi, đừng nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

- Bao giờ thì anh kết hôn?

- Chưa biết.

- Sao lại chưa biết?

- Kết hôn bao giờ là chuyện của tôi, cô hỏi lắm thế làm gì?

Nếu Huy đã không muốn nói thì tôi cũng không nói nữa, anh bao giờ kết hôn thì cũng cần gì phải nói trước với tôi. Tôi muốn biết chỉ vì là để chuẩn bị tinh thần trước khi anh chấm dứt mới mình, nhưng chắc anh sẽ không nói cho tôi đâu.

Cổ họng tôi chợt nghẹn đắng, cố nuốt một ngụm nước bọt mà cũng thấy đắng chát trong lòng, nước mắt tự nhiên lại rời xuống, vô tình rơi vào da thịt Huy.

Anh chau mày nhìn tôi hỏi:

- Sao lại khóc?

- Không… không sao cả… tự nhiên nước mắt rơi thôi, tôi không khóc.

Huy đưa tay lên lau nước mắt cho tôi, anh kéo tôi ôm lại trong lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, anh khẽ thở dài một tiếng rồi bảo:

- Hai ngày nữa tôi phải đi công tác, chắc mất nửa tháng mới về. Em có muốn đi cùng tôi không?

Anh đi công tác tại sao không phải là rủ Liễu đi cùng mà lại rủ một đứa tình nhân như tôi làm gì? Anh không sợ người trong đoàn biết được sẽ về công ty đồn đại rồi truyền đến tai người yêu anh sao? Cho dù tôi có muốn đi cùng Huy cũng không được, phần vì mẹ tôi ở bệnh viện, phần vì sợ ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Liễu.

- Tôi phải chăm mẹ nữa.

- Mẹ để người trong bệnh viện chăm là được rồi.

- Không được đâu, tôi không đến mẹ sẽ hỏi.

- Ừ… vậy thì ở nhà đợi tôi về.

- Vâng.

Chúng tôi nằm ôm nhau thêm một lúc nữa mới dậy đi vào phòng tắm, lúc trở ra tôi nói muốn ra ngoài mua thuốc tránh thai vì hôm qua không phải ngày an toàn mà Huy lại cho vào bên trong người tôi, sợ không uống sẽ có em bé mất, nhưng Huy không cho tôi đi.

Từ ngày tôi biết người đàn ông mua trinh mình là Huy, ở lại biệt thự anh không cho tôi uống thuốc tránh thai hàng ngày nữa, anh cũng không dùng bao cao su, mỗi lần quan hệ đều là cho ra ngoài. Có những hôm sơ ý để sót vào trong một ít thì cũng đều rơi vào ngày an toàn và tôi cũng sẽ rửa sạch lại, chứ Huy không cho tôi uống thuốc nên tôi không làm gì được.

Tôi vẫn hay hỏi anh không uống thuốc lỡ như có thai thì sao, anh sẽ bảo rằng “không có được mà sợ, tôi căn ngày rồi, nếu có thai tôi sẽ nuôi”.

Tôi cũng đã từng nghĩ, nếu lỡ có em bé, Huy không muốn nuôi cũng không sao, tôi sẽ một mình sinh con nuôi nó khôn lớn thành người. Tôi không có ý định lấy chồng nên có một đứa con với người mình yêu tôi sẽ vui vẻ đón nhận, sau này có con bên mình sẽ không thấy cô đơn nữa.

Hai ngày sau Huy đi công tác, trước lúc anh đi vẫn một lần nữa hỏi tôi có muốn đi cùng anh không, câu trả lời tôi vẫn như cũ, không thể đi cùng. Anh đành chịu và bảo tôi ở đây buồn thì đón mẹ về nhà của tôi mà ở cho vui, tôi nghe lời anh cũng định đợi anh đi sẽ đón mẹ về.

Lúc nhìn bóng lưng Huy rời đi cùng với anh Vinh, chẳng hiểu vì sao lòng tôi lại xuất hiện một nỗi bất an khó tả, ruột gan bỗng chốc nóng ran như có một ngọn lửa đang chầm chậm thiêu đốt.

Tôi buột miệng gọi với theo:

- Huy…

Anh quay lại nhìn tôi, có lẽ nghĩ rằng tôi sẽ đổi ý mà đi theo anh nên ánh mắt hiện rõ sự mong chờ, phấn khởi, cho đến khi nghe tôi nói ánh mắt anh lộ rõ vẻ hụt hẫng. Tôi bảo:

- Tôi đợi anh về, anh muốn ăn gì tôi sẽ nấu sẵn.

- Ừ, khi nào về tôi sẽ báo trước.

- Vâng.

- Xong việc, tôi sẽ cho em câu trả lời mà em muốn.

Câu trả lời mà tôi muốn sao? Có lẽ ý anh là chuyện kết hôn giữa anh và Liễu và khi nào thì chúng tôi sẽ kết thúc chăng?

Sống mũi tôi cay cay, hốc mắt cũng đã phủ hơi sương, nhưng tôi không dám khóc trước mặt anh, đợi khi Huy đi rồi, nhịn không được mới rơi nước mắt.

Hai tuần… chỉ nửa tháng thôi mà, Huy đi có nửa tháng mà tôi chưa gì đã nhớ như vậy sao? Nếu như anh lấy vợ, chúng tôi phải xa nhau chắc là tôi sẽ nhớ anh đến phát điên lên mất.

Sau khi Huy đi, tôi đến bệnh viên đón mẹ về nhà mấy ngày, trong thời gian này, đêm nào tôi cũng nhớ đến Huy. Tôi nhớ những cái ôm của anh, nhớ nụ hôn hơi thở của anh, nhớ cả những cái cau mày nhăn nhó của anh, mọi thứ về anh tôi đều rất nhớ.

Mặc dù Huy cũng bớt chút thời gian rảnh nhắn về cho tôi nhưng cũng không làm tôi vơi bớt đi chút nào mà lại càng nhớ thêm, tôi chỉ mong hai tuần này trôi qua thật nhanh để mình được gặp anh. Cho dù câu trả lời anh muốn nói cho tôi biết là gì, có đau lòng đối với tôi hay không thì tôi vẫn sẽ đợi.

Đến ngày thứ mười Huy đi công tác, sáng sớm ngủ dậy tôi đã nhận được một tin nhắn Huy gửi cho tôi lúc bốn giờ sáng anh nói hôm nay anh sẽ về, anh muốn ăn cơm tôi nấu. Tôi nhận được tin nhắn thì sướng phát điện lên, ôm điện thoại vừa khóc vừa cười, khóc vì nỗi nhớ anh da diết, cười vì anh cũng đã về.

Hôm đó tôi nói với mẹ mình đến nhà bạn chơi để về biệt thự chuẩn bị cho Huy một bàn ăn sum vầy, có những món mà anh thích ăn nhất. Mọi thứ vừa xong thì điện thoại tôi có người gọi đến, khi thấy số gọi đến là anh Vinh, lòng tôi lại bồi hồi, nóng lên, một cảm giác là lạ xuất hiện. Tôi đoán chắc do anh Vinh gọi về báo Huy và anh ấy sắp về, tôi hồi hộp quá nên mới vậy, nhưng khi nhấn máy nghe thì đầu dây bên kia là giọng nói lạc đi còn có cả run rẩy nói:

- Thư… Anh Huy bị tai nạn, bác sĩ nói là rất nặng, không biết có qua khỏi hay không… em đến bệnh viên X ngay đi.