Trò chuyện xong với Hề Từ, Úc Linh mới đi về phòng khách.
Trong phòng khách, Nhị Hắc vô cùng cao hứng vây quanh thư ký Lý, thỉnh thoảng lại nhảy lên đặt hai chân lên người thư ký Lý, ra dáng mình là anh em tốt của nhau vậy.
Thư ký Lý: ▼-▼ thật sự không muốn làm anh em với cái con Nhị Hắc ngu ngốc này được!
Thiệu Sâm ngồi ở một góc trên ghế sopha, những chỗ khác đều chất đầy đồ, Giang Vũ Thành tự mình bày đầy thứ, có rất nhiều thứ mê người đủ kiểu dáng bện thủ công như rổ đan, phòng nhỏ, phòng công chúa, chỗ tắm…
Những đồ này vô cùng tinh xảo khéo léo, rất giống đồ chơi của trẻ con, Giang Vũ Thành – một người lớn đang bày ra, khiến người ta có cảm giác kinh sợ không thích ứng nổi.
Chí ít Thiệu Sâm cũng rất kinh sợ, không nhịn được hỏi, “Chú Thành, chú mua những đồ này làm gì ạ?’
“Đương nhiên để dùng rồi” Giang Vũ Thành nói, tiếp đó cầm cẩn thận một chiếc rổ màu trắng, nhìn cái rổ đó đầy dịu dàng. Dịu dàng tới mức đáng sợ.
Khóe miệng Thiệu Sâm mấp máy, cũng không hỏi đến cùng tác dụng thế nào, mà hỏi ngược lại, “Chú Thành, trong rổ là cái gì thế ạ?’
Giang Vũ Thành lập tức cười dịu dàng ngay, ‘Đây là đồ……của mẹ Úc Linh”
Mấy từ cuối xoay chuyển cực nhanh, Thiệu Sâm cũng không biết gì, cảm giác thấy hơi lành lạnh, anh ta biết rõ tình hình Giang gia, cũng biết rõ Giang Vũ Thành có hai đời vợ, đặc biệt là người vợ đầu, nghe nói năm đó bị Giang gia ép phải ly hôn, sau đó cưới Triệu Hinh Lê, tương tự cũng bị ép cưới.
Có thể nói, Giang Vũ Thành biến thành như bây giờ hoàn toàn là do Giang gia ép, cũng như bây giờ tương tự ép ra tập đoàn Giang thị vậy, nghe bảo đây cũng là chuyện kiêu ngạo đắc ý nhất của ông lão Giang gia.
Thiệu Sâm không tiện đánh giá những chuyện này, mà phụ họa theo, quay đầu nhìn thấy Úc Linh đã nói chuyện điện thoại xong, đang từ sân thượng trở lại.
Nhìn thấy cô, tầm mắt của anh ta không kìm được nhìn lên người cô, đánh giá vẻ mặt cô, phát hiện ra tâm tình của cô bây giờ khá tốt, lẽ nào nguyên nhân là cú điện thoại kia?
Cô không phải là người thích buôn chuyện điện thoại với người ta, có thể buôn lâu thế là buôn với ai? Lẽ nào lại là người đàn ông tên Hề Từ đó?
Úc Linh đi tới, chào hỏi thư ký Lý một chút, rồi hỏi, “Ba, ba mua những này làm gì thế?’ Nói xong, cô cầm một hình phòng công chúa lên, buồn bực nhìn ông.
Giang Vũ Thành vuốt ve đôi ngọc, cười híp mắt nói, “Dùng để chứa nó” Bởi vì có người ngoài nên ông cũng không nói rõ ra, lộ ra vẻ mặt“Con gái cũng biết rồi, đừng có hỏi ta lại nữa nhé’
Úc Linh nhớ tới hành vi lúc sáng của ông, lặng lẽ im lặng.
Thư ký Lý sau khi giúp ông chủ bê đồ đến thì cáo từ rời đi, không muốn ở lại đợi chỗ này nữa.
Mặc dù nói có cùng bí mật với ông chủ, đã biết hồn phách bà chủ chết rồi đang tẩm bổ trong khối ngọc, khiến ông chủ càng coi trọng anh ta hơn trước, sau khi trở về chuyện làm đầu tiên là thưởng cho anh ta một suất tiền lương, có thể thấy thư ký Lý cũng chẳng thấy chút cao hứng nào. Bởi vì bệnh ông chủ như càng ngày càng nặng hơn.
Sáng sớm nay lúc ông chủ đi công ty, đã ôm cái rổ bảo bối kia đi rêu rao khắp nơi, bình thường thấy ông nghiêm túc thận trọng, không có tình người, không thể tưởng tượng nổi có bao công nhân bị dáng vẻ khác thường của ông chủ dọa sợ.
Cuối cùng cả hai thư ký khác là cộng sự với anh ta cũng không kìm được hỏi dò anh ta, xem có phải ông chủ bị bệnh không.
Thật ra chính bản thân mình biết cũng thấy ông chủ bệnh đến không rõ ràng.
Ông chủ quả thực đã coi đôi ngọc này như một con người, bất kể đi đâu cũng mang theo nó, lúc đi họp cũng để ở trong tay, loại hành vi ấy xem có phải rất đáng sợ không?
Thư ký Lý là người duy nhất trong công ty biết chuyện, không có cảm giác vinh hạnh tý nào, chỉ cảm thấy sau này mình sẽ vô cùng khổ cực thôi.
Loại dự cảm ấy vẫn chưa tan hết vào thời điểm tan tầm, đã linh nghiệm bị ông chủ gọi đi trung tâm thương mại rồi.
Sau khi thư ký Lý rời đi, Giang Vũ Thành ôm bảo bối rổ của ông trở về phòng, nói với hai thanh niên là, “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng với nhau, nói ra thì muốn làm bạn bè hay người xa lạ thì làm! A Sâm à, là đàn ông phải thẳng thắn chút”
Nói xong thì đi mất.
Thiệu Sâm bị những lời này của Giang Vũ Thành mà thấy vô lực, đột nhiên thấy tính cách của Úc Linh thật ra cực kỳ giống Giang Vũ Thành, lúc cần làm người ta tức giận thì tuyệt đối có thể bức chết người.
Úc Linh cảm thấy chẳng còn gì để nói với anh ta nữa, những gì đã nói thì nói ở quán cà phê rồi, nên nói ngay với anh ta, “Vậy tự anh khắc ngồi một mình đi, em cũng về phòng đây’
Nói xong thì gọi thím Lưu pha trà cho anh ta, chẳng cảm thấy chuyện bỏ mặc khách là chuyện quan trọng.
Gân xanh trên trán Thiệu Sâm lại giật, nhanh chóng gọi cô nói, ‘Úc Linh, nói chuyện với anh một chút đi’ Ngừng chút, anh ta lại nói, ‘Nói một chút chuyện chồng em đi, dù sao thì chúng ta cùng nhau lớn lên, anh cũng quan tâm không ít với em mà”
Chỉ là cô xưa nay không lạ gì, không thèm. Nhưng Úc Linh cũng quay trở lại ngồi.
Trong lòng Thiệu Sâm có cảm giác hơi khó chịu, anh ta tự nhận mình cũng chẳng kém gì ai, càng không kém cái người tên Hề Từ kia, có thể năm đó sơ ý buông tay chút rồi giữ cô lại.
Tiếp đó hai người hàn huyên một hồi về Hề Từ. Thiệu Sâm nhanh chóng biết Hề Từ qua lời Úc Linh nói là tuýp người thế nào, lặng lẽ nghĩ, nếu cho anh ta cơ hội, anh ta có thể làm được như Hề Từ chăm sóc cô cẩn thận không?
Chắc không, anh ta là người thừa kế Thiệu gia, không có nhiều thời gian để chăm cô như thế. Cảm giác như bị thua thảm.
Có thể do không cam tâm, nên mãi đến giờ anh ta vẫn không hiểu nổi tại sao cô lại muốn chia tay.
Thím Lưu đi chợ mua thức ăn về, Giang Vũ Thành lại ôm cái rổ kia đi xuống, thấy Thiệu Sâm ngồi cô đơn một mình trên ghế salon, không thấy Úc Linh đâu, đoán chừng là về phòng rồi.
Con gái rượu của mình mình biết, biết rõ đức hạnh của nó là gì, bỏ mặc người ta ở đây cũng không có gì lạ.
“Có muốn ở lại ăn cơm tối không?’ Giang Vũ Thành hỏi.
Thiệu Sâm miễn cưỡng cười đáp, ‘Không được rồi ạ, lát nữa cháu còn có việc’ Ngừng chút, anh ta không kìm được hỏi, ‘Chú Thành à, chú có thể nói cho cháu biết, năm đó vì sao Úc Linh lại muốn chia tay với cháu không ạ?’
Họ là cha con với nhau, cả cách làm việc cũng không khác là mấy, anh ta cảm thấy Giang Vũ Thành hẳn là biết.
Vì lẽ đó sau đó Giang Vũ Thành thấy anh ta rất khó coi, nếu không phải hai nhà có giao tình không tệ thì anh ta cũng không làm ra chuyện gì quá mức, Giang Vũ Thành cũng vốn không để cho anh ta tiến vào cổng Giang gia.
Giang Vũ Thành cười cợt, “Úc Linh nhà ta không thích phiền phức, mà bản thân cậu thì rất phiền” Nói xong, ánh mắt bỗng chốc trở nên sắc bén, “Thật ra tự cậu cũng đã biết nguyên nhân rồi, hà tất phải hỏi lại ta? Là đàn ông phải thẳng thắn chút”
Vừa rồi Giang Vũ Thành cũng nói lời này lúc rời đi, hiện giờ lại lặp lại đúng một câu, Thiệu Sâm dĩ nhiên hiểu rõ là gì.
Thật ra cô sẽ chia tay có điều là bởi anh ta lúc đó đang cùng cô giao du, một là vừa để cho mẹ yên tâm, qua loa với Giang Úc Y. Anh ta cho là cô sẽ hiểu anh ta, anh ta không thích Giang Úc Y, chỉ vì muốn đối phó với mẹ, nên mới làm vậy, mà vẫn có thể duy trì cân bằng.
Đó là lúc anh ta còn niên thiếu chưa hiểu gì, làm chuyện sai, cuối cùng cũng trở nên thành thục thì cô lại không còn yêu anh ta nữa.
Như cô đã từng nói, về mặt tình cảm xưa nay cô sẽ không cho kẻ làm sai có cơ hội, nếu đã sai rồi thì cả đời cứ sai mãi, cô sẽ không bao giờ tha thứ.
Cô không quay đầu lại, chỉ có anh ta vẫn còn đứng một chỗ, tự cho là cảm giác bọn họ sẽ gương vỡ lại lành.
“Năm đó thật ra ta cảm thấy cậu và Úc Linh rất xứng đôi, cũng muốn cho các người lấy nhau, tiếc là….” Giang Vũ Thành vuốt ve đôi ngọc, trong lòng thầm so sánh Hề Từ và Thiệu Sâm, cuối cùng đều cảm thấy hai người đều là những thằng nhóc thối mơ ước con gái rượu của ông, chẳng có ai bằng ai cả, vẫn có thể đuổi ra khỏi cửa được.
Thiệu Sâm trầm mặt một chút mới nói, ‘Chú Thành, cháu rất hối hận, sớm biết Úc Linh có tính cách như thế, lúc đó sao cũng không biết…”
Giang Vũ Thành hừ một tiếng, hối hận cũng đã muộn, con gái rượu của ông hiện giờ đã bị một gã đàn ông hoang dã chẳng rõ từ đâu câu mất đi rồi.
Vì thế mới nói, ra tay trước là thượng sách, điểm ấy Hề Từ cũng gần giống y chang ông, thằng nhóc Thiệu còn kém xa lắm.
Sau khi đợi thím Lưu nấu xong bữa tối, Úc Linh xuống lầu ăn cơm cũng không còn gặp bóng dáng Thiệu Sâm nữa.
Cô cũng lười để ý, ngồi xuống xong thấy ba cô đang để cái rổ bên cạnh cùng ăn cơm, khóe môi giật giật.
Cơm nước xong, Giang Vũ Thành chỉ ôm mỗi cái rổ xem tivi.
Trong tivi Bá là vở kịch thần tượng thanh xuân, nam nữ vai chính do hiểu lầm mà cãi nhau, cãi đi cãi lại khiến mọi người chỉ muốn bó chặt nam nữ chính lại dìm xuống bùn quên đi thôi.
Giang tổng chỉ ôm cái rổ, thấy vẻ mặt rất nhẫn nại nghiêm túc.
“Ba, không thích xem thì tắt đi, con cũng chẳng thích thể loại này đâu, chúng ta xem phim đi ạ’ Úc Linh mở miệng nói, muốn đổi kịch đi.
Giang Vũ Thành không cho, nói, “Mẹ con thích xem loại này, ba cùng mẹ con xem”
Úc Linh, “….”
Úc Linh liếc mắt nhìn đôi song tỏa ngọc này, vô cùng khẳng định hiện giờ mẹ cô vẫn chưa có ý thức, nhìn dáng vẻ sắp phát bệnh của ông thì mặc ông.
Sau đó Úc Linh càng phát hiện ra ba cô bệnh càng nặng hơn, rõ ràng lấy di động ra tìm loạt xoạt đồ trang sức trên mạng, vừa thương lượng với cô, “Mỗi ngày sẽ đổi cho mẹ con một sợi dây chuyền, ta biết là cô ấy rất thích, cô ấy vẫn thích những thứ này…. Vòng tay này cũng được, cô ấy mà nhìn thấy nhất định thích lắm…”
“Mẹ là quỷ, chỉ nhìn mà không cầm được thì rất đau lòng đó ạ” Úc Linh tỉnh táo vạch trần.
“Không sao, đến lúc đó sẽ đốt cho cô ấy” Giang Vũ Thành vô cùng có kinh nghiệm, “Ta đã hỏi qua Mễ Thiên Sư rồi, vào lúc đốt đồ, chỉ cần viết ngày tháng năm sinh của cô ấy cùng họ và tên là cô ấy có thể nhận được’
Úc Linh, “….”
Úc Linh không muốn để ý tới người ba phát bệnh nữa, về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường gọi điện thoại cho Hề Từ.
“Thiệu Sâm đi rồi à?’ Hề Từ hỏi ôn hòa.
“Đi rồi, lúc em xuống lầu ăn cơm tối thì đi rồi’ Cô thành thật nói.
“Hôm nay các em nói chuyện gì?’
Úc Linh liền đem chuyện nói với Thiệu Sâm ra cùng anh, cũng chẳng cảm thấy có gì không thể nói được, mà ngược lại hiện giờ cô cũng đã không còn thích Thiệu Sâm nữa, “Lúc đó anh ấy vẫn cùng nói chuyện về anh, phát hiện ra anh quá tốt với em, xem ra hình như bị đả kích rất mạnh đó ạ’
“Thật không?’ Giọng Hề Từ vô cùng dịu dàng, ngập tràn sung sướng.
Úc Linh đáp vâng một câu, lại hàn huyên với anh về chuyện Mạc Trang Nhạc gia, nói tiếp, ‘Em được nghỉ mấy ngày, em định về thị trấn thăm bà một chuyến’
“Một mình em sao?’
“Vâng ạ, nếu không còn có ai đâu?’
Hề Từ, “….”
Anh cho là cái tên Thiệu Sâm kia sẽ nhân cơ hội đi theo lấy lòng, loại ghen thế này anh có thể nói được sao? Tuyệt đối không thể!
Mãi cho đến khi âm thanh cô dần dần nhỏ đi, Hề Từ mới đưa điện thoại gần sát tai, lắng nghe tiếng hít thở đều đều của cô, biết là hiện giờ cô đã ngủ, khóe môi hơi nhếch lên, cả người dịu dàng đến mức như ánh trăng cô độc trên bầu trời kia vậy.
“Hề Triển Vương” Bên kia có tiếng người gọi.
Hề Từ ngẩng đầu, thì thấy cách đó không xa huyệt sát khí đang phun trào có một bóng người cao to, hơi chau mày, giơ tay ra hiệu cho anh ta, ra hiệu cho anh ta tiếp tục trấn, lại đi bên cạnh xa chút, tránh khỏi sát khí kia ập tới, ảnh hưởng chu vi từ trường, đến tín hiệu cũng mất.
Tuy Con người làm ra sản phẩm điện tử rất tiện lợi, nhưng tiếc là ở một số nơi có âm sát thì không cách nào sử dụng được, tín hiệu cũng bị ảnh hưởng hoặc là những chức năng khác, điều này cũng khiến anh thấy bất đắc dĩ, lúc được lúc không đi.
Đợi tới lúc di động không còn điện nữa, anh mới kết thúc cuộc trò chuyện, quay đầu nhìn về người đứng cách đó không xa.
Người đó có một khuôn mặt cực kỳ đẹp trai, một đứa con lai đông tây kết hợp, ngũ quan mang nét người phương tây đặc biệt, lại có nét tinh xảo của người phương đông, không còn lời nào để tả, khiến người ta cảm giác như một công tử cao quý tao nhã.
Tiếc là vừa nói chuyện cái gì cũng lộ ra hết, cả người trở nên tà ác từ trong ra, “Này, Hề Triển Vương, đừng dài dòng vì đàn bà nữa, bên kia đã hình thành huyệt sát rồi, anh đi nhanh chặn lại đi, không chặn nổi thì đốt mấy nén hương. Phi, nơi này âm sát nhiều quá, cả người lão tử khó chịu lắm rồi”
Hề Từ ung dung thong thả bỏ tay vào trong túi.
Người đến đi tới cạnh anh, đặt tay lên vai, hỏi đểu, “Này, lại nói chuyện điện thoại với vợ hả? Nhìn dáng vẻ anh rất để ý, chẳng lẽ có tình địch hả? Có cần anh đây đi giúp cậu một tay bóp chết tình địch không?’
Hề Từ vỗ gỡ tay anh ta ra, cười bảo, “Không cần, tự tôi có thể giải quyết được’
Nhạc Chính Tước vừa tiếc rẻ, sau đó nghĩ ra cái gì, cười hì hì nói, “Con hổ Đông bắc La Phách Vương kia lại làm mối cho tôi, cậu nói xem tôi có cần nhận không nhỉ? Sau khi nhận xong thì giết chết ngay, hay là nhét vào trong ruộng xi măng, hay là thả vào trong tổ ong yêu hả? Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của chúng rất thú vị”
Hề Từ trợn mắt, giọng đầy ôn hòa dịu dàng, không để ý, “Tùy cậu thôi, chủ ý đó cũng được lắm’
Nhạc Chính Tước vỗ tay hoan nghênh, vẻ mặt đầy hưng phấn, “Còn có một cách, dùng lưỡi dao chích lên trên người con thỏ tinh kia một nghìn nhát, sau đó lột da lấy máu, mãi cho đến khi sạch máu, chỉ còn lại có xương thì dùng để làm vũ khí cũng được đó’
Mấy con yêu đứng cách hai đại yêu không xa nghe thấy lời nói chẳng nể nang gì, mặt mũi trắng bệch, không kìm được cùng liếc nhìn về phía con thỏ tinh – Bạch Thỏ mặc váy ngắn kia.
Bạch Thỏ sợ tới mức “bui” một cái, hai tai thỏ trên đầu đều mọc ra, lông lá cả người chọc ra, còn cái mông đằng sau thì thò một cái đuôi ngắn mập trên cái quần ôm cong lên.
Sau đó chỉ thấy đại ma vương khủng bố đang nói kia quay đầu nhe răng cười với cô ả, lộ ra đám răng trắng khít ác ma.
Sát khí chung quanh nồng đậm hẳn lên, chỉ thấy hai đại yêu tuấn mỹ đứng chung một chỗ, một tuấn tú dịu dàng, ôn nhu dễ gần, một tuấn mỹ bất phàm, tao nhã thu hút, mà sát khí chung quanh họ thì đều giống nhau, lúc thổi quét tới bên cạnh họ lại mạnh mẽ lui về.
Quả nhiên yêu ác là gì mà cả Quỷ Sát cũng đều sợ vậy.