Sau khi chụp ảnh thử xong, Úc Linh thấy không còn chuyện gì nữa thì đi tháo trang sức chuẩn bị rời đi.
Trần Minh Minh bưng một chén nước tới cho cô, bộ mặt lộ rõ vui vẻ, “Chị Úc có mệt không? Hiện giờ vẫn còn sớm, lát nữa chị muốn về công ty hay là về nhà? Chị An đã bảo lái xe công ty đến đây rồi, đợi khi nào vào trong tổ, thì bảo lái xe tới đón chị”
Úc Linh ngửa mặt lên, để người ta giúp cô tháo trang sức, vừa nói, “Về nhà thôi, đi công ty cũng chẳng có chuyện gì”
Trần Minh Minh đáp vâng một câu, thừa dịp này, hạ giọng thì thào ít chuyện về mấy vị diễn viên trong bộ phim (Cuồng Hiệp), còn nói đến lúc trước Úc Linh đi chụp ảnh thử, trong phòng hóa trang hơi buồn, sau đó vẫn là vai nữ chính Nguyễn Vi Vi đến giúp trợ lý điều hòa.
Nguyễn Vi Vi là chị cả Thiên Ngu, là người hành xử rất già dặn, người từng hợp tác với cô ta chưa bao giờ nói là cô ta không tốt, Trần Minh Minh có chút tôn sùng cô ta.
“Chị Nguyễn diễn khá được, tiếc là chị ấy vẫn chưa gặp được tác phẩm tốt nào, ma xui quỷ khiến đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, không chiếm được ví trí ảnh hậu, thật ra thực lực và ảnh hậu cũng không khác nhau lắm, điểm ấy có nhiều người không cách nào phủ định. So ra thì vai nữ thứ Tôn Đông Vân thanh danh cũng không tốt cho lắm, diễn cũng được, nhưng nghe nói thích chơi hàng hiệu, thích bắt nạt người mới, đến lúc gặp phải chị ấy, chị Úc cũng đừng có để ý tới chị ấy nhé…”
Thấy cô nhắm mắt lại không biết là có nghe được không, Trần Minh Minh vẫn cố sức làm tròn bổn phận nói ra hết.
Sau khi tẩy trang xong, Úc Linh thay bộ quần áo nặng trên người ra, rồi dẫn Trần Minh Minh và nhóm chuyên gia trang điểm đi mất.
Những người ở hiện trường không kìm được nhìn sang, thấy điệu bộ ấy, luôn cảm giác vị này như một nhân vật lớn gì đó, rất phô trương giống như nam chính nữ chính, khiến người phía dưới không kìm được nhìn mấy lần, thầm suy đoán thân phận của cô, tiếc là chỉ biết cô là một diễn viên mới được nâng đỡ của Cảnh An, gần đây có nhiều scandal trên mạng song chưa hề có tin tức nào xấu về cô cả.
Lúc đợi thang máy, Úc Linh thấy tiếng nhắn tin trong điện thoại thì cúi đầu lấy điện thoại ra, đúng lúc cửa thang máy vừa mở, cô vẫn không bước chân vào, thì đã bị một cái tay nắm chặt lấy tay mình.
“Úc Linh”
Úc Linh ngẩng đầu nhìn lại thì hơi ngờ bất thấy trong thang máy có một nam nhân mặc âu phục đi giày da.
Trần Minh Minh chớp mắt, nhìn người đàn ông mặc âu phục hàng hiệu màu xám bạc trong thang máy, dung mạo anh tuấn, dáng vẻ bất phàm, cứ như đã gặp được ở đâu rồi vậy. Lại thấy trong thang máy còn có mấy trợ lý, trên tay sách cặp công văn, hiểu rõ là đến đây làm việc.
Bọn họ định đi lên chụp ảnh trên cao ốc Thiên Ngu, thấy chỗ thang máy dừng lại, giống như đang ở văn phòng của ông tổng Thiên Ngu vậy.
“Sao em ở chỗ này?” Người đàn ông cầm tay Úc Linh hỏi, tuy biểu hiện cực kỳ trầm ổn, nhưng cảm xúc thì lại vô cùng phức tạp.
Trần Minh Minh nhanh chóng nhớ ra người đàn ông này là ai, không phải là vị đại thiếu gia Thiệu đó sao? Nghe nói còn là bạn thân với thái tử gia Thiên Ngu nữa, vì thế hôm nay anh xuất hiện ở đây hẳn rất bình thường.
Úc Linh cau mày, giật tay lại, nói, ‘Bỏ ra!’
Thiệu Sâm nhìn cô chằm chằm, bất giác thả cô ra.
“Em đến đây chụp ảnh thử” Úc Linh đáp lại, giọng vô cùng bình thản không có gì đặc biệt.
“Chụp ảnh thử ư?” Thiệu Sâm hơi khó hiểu, dù biết Úc Linh đã chạy đến phát triển trong giới giải trí, vì thế cũng là một lần anh quan tâm kỹ vòng giải trí này, nhưng anh ta vẫn tưởng cô chỉ chơi đùa cho vui chút thôi, dù gì cũng chưa từng thấy cô trên màn ảnh rộng bao giờ.
Thêm nữa ông nội Giang gia là một kẻ ngoan cố, nếu nghe phong phanh biết Úc Linh thực sự ở trong giới giải trí, chắc kiểu gì cũng sai người tới tóm cô về.
Úc Linh trả lời xong câu hỏi của anh ta, không để ý tới anh ta nữa, bảo anh ta giữ cửa cho rồi lập tức bước vào trong thang máy.
Cửa thang máy định đóng, đột nhiên có một giọng nói vang lên, ‘Ôi, đợi đã”
Tiếng giày cao gót vang lên cóc cóc, ngay sau đó có một phụ nữ xinh đẹp tóc xoăn dài bước tới trước thang máy, đi sau có mấy trợ lý và chuyên gia trang điểm, trong đó có một trợ lý đưa tay chặn cửa thang máy lại.
Người phụ nữ đi phía trước không ngờ trong thang máy lại đầy người, định cười cười chờ lượt thang máy khác, ai ngờ chớp mắt một cái thì nhìn thấy Thiệu Sâm trong đó, không kìm được cất giọng vui vẻ, ‘Thiệu đại thiếu, thật trùng hợp, hôm nay cũng là ngày anh tới Thiên Ngu sao?”
Thiệu Sâm thản nhiên đáp lại, gọi một tiếng Tôn tiểu thư.
Người tới đúng là nữ thứ Tôn Đông Vân mà Trần Minh Minh đã nói qua với Úc Linh.
Tôn Đông Vân nhấc chân bước vào, thấy nhiều người trong thang máy, thì bảo nhóm trợ lý của họ đợi chuyến khác. Tiếp đó dùng chất giọng mềm mại quen thuộc nói với Thiệu Sâm, “Thiệu đại thiếu gần đây có vẻ hơi bận rộn nha, đã lâu không thấy anh rồi, không rõ hôm nay có thể vinh dự được mời anh đi ăn một bữa cơm không?’
Thiệu Sâm liếc mắt nhìn Úc Linh một cái, thấy thần sắc cô bình tĩnh lạnh lùng, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng do có người ngoài nên cố khắc chế tâm tình của mình nói lạnh nhạt với Tôn Đông Vân, “Xin lỗi, hôm nay bận rồi, để hôm khác đi’
Tôn Đông Vân cảm giác thái độ của anh ta còn lạnh nhạt hơn trước, thậm chí còn có chút không nể nang, không kìm được liếc mắt nhìn người đang đợi bên cạnh Úc Linh, hơi lúng túng, không làm gì khác hơn là phụ họa nở nụ cười.
Thang máy đến lầu một thì ngừng lại, mọi người nối đuôi nhau đi ra.
Tôn Đông Vân hiếm khi nhìn thấy vị này có quan hệ tốt với thái tử gia và đại thiếu gia họ Thiệu, dĩ nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội này, liền đi sát theo họ mấy bước, cũng không ngờ Thiệu Sâm cũng tiến lên vài bước rồi đi đến bên cạnh cái người mới tên Úc Linh kia, cúi đầu nói chuyện cùng cô, thần sắc ôn hòa hơn rất nhiều so với lúc nói chuyện với mình, nhìn thì hình như là biết nhau.
Trong lòng cô ta chấn động, không kìm được lại đi theo sau. Lúc ra tới cổng Thiên Ngu, Úc Linh đã bị Thiệu Sâm ngăn lại.
“Úc Linh, chúng mình đã lâu không gặp rồi, cùng nhau đi ăn một bữa cơm được không? Anh có chuyện muốn hỏi em” Thiệu Sâm nói, thần sắc anh ta rụt rè kiềm chế, song giọng điệu thì không cho cự tuyệt.
Úc Linh ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý, nói với Trần Minh Minh đang hơi lo lắng, “Các em về trước đi’
Trần Minh Minh đáp lại trong lòng thật ra rất lo.
Cô nàng từ chỗ An Như mà biết đại khái về thân phận Úc Linh, lúc trước biết được còn bị dọa sợ, lúc này mới hiểu ra vì sao mà thái độ của công ty với cô ấy hơi kỳ lạ, cũng nghĩ đến vị Đại tiểu thư Giang thị đến đây chơi đùa thôi, nên mình có trách nhiệm là phải bảo vệ vị đại tiểu thư này thật tốt.
Thiệu Sâm này nhưng được rất nhiều tạp chí bầu chọn là quý công tử giàu có, vốn là một kỳ tài thương mại vô cùng Tinh anh, tuy có rất ít ảnh chụp lộ ra ngoài, song lại khiến người ta khá nể, đồng thời con gái nhiều danh gia thế tộc trong thành phố B cũng tranh nhau truy đuổi thần tượng có phong cách vô cùng cao ngạo đó, ai ngờ lại biết rõ đến cha mẹ mình.
Có điều nghe nói Giang gia và Thiệu gia là thế giao, con cái hai nhà đều biết nhau cũng không lạ.
Sau khi nhìn họ lên xe, Triệu Minh Minh cũng định rời đi, khóe mắt thấy Tôn Đông Vân ở góc cửa bên trong đang nhìn về hướng này, sao không rõ cô ta theo đến đây. Nghe nói gần đây Tôn Đông Vân liên tiếp xuất hiện công khai ở khắp nơi với Thiệu đại thiếu, tự dưng nhớ tới mấy tin tức đăng trên mấy tờ báo lá cải về giới giải trí, đã khiến Tôn Đông Vân náo động lớn, nâng giá trị bản thân lên.
Trần Minh Minh nghĩ chút, nhắn một tin cho Úc Linh.
Hai người đi tới một quán nhà phê vườn yên tĩnh, sau khi ngồi xuống, Thiệu Sâm vô cùng chu đáo ra dáng ga lăng gọi cho cô một ly cà phê, rồi lại hỏi dò cô xem cô cần ăn gì.
Trong quán cà phê có máy lạnh, còn có tiếng đàn dương cầm du dương, xua tan cái nóng bức bên ngoài đi.
Úc Linh dựa vào ghế sopha mềm mại, hơi lười biếng bảo, “Thôi ạ, em không muốn ăn, anh có chuyện gì cần hỏi em sao?”
Thiệu Sâm ngừng lại, đưa thực đơn cho nhân viên, ngẩng đầu lên nhìn cô thật kỹ, ánh mắt nhìn từ khuôn mặt lên đến cái miệng của cô, cứ như không bỏ bất kỳ một nơi nào trên mặt cô, có thể thấy nhìn rất chăm chú.
Nếu là những cô gái khác, bị một đôi mắt thâm thúy như thế nhìn chăm chú, rất khó bình tĩnh, chỉ có mỗi Úc Linh là lòng vẫn vững như trước, còn lấy di động ra xem tin nhắn.
Một lúc sau, anh ta mở miệng nói, “Em kết hôn lúc nào? Sao không nói với anh một câu”
Úc Linh kinh ngạc liếc nhìn anh ta, “Em đến cả ba cũng không nói, sao có thể nói với anh chứ, nói cho anh rồi anh lại đi mật báo cho ba biết sao?”
Thiệu Sâm, “….”
Bất giác trong lòng Thiệu Sâm dâng lên cảm giác vô lực quen thuộc.
Cô ấy quả nhiên là kích động tìm bừa một người đàn ông để kết hôn, đây mới là chuyện anh ta cực kỳ không cách nào nhịn nổi. Nếu như nói cô ấy yêu người đàn ông đó rồi mới quyết định kết hôn với anh ta, anh ta cũng chẳng không cam lòng như thế, có thể cô một mực lừa gạt mọi người rồi rồi kết hôn với đàn ông mới gặp có mấy lần.
Chuyện này nghe mà thấy khó tin nổi, cô gái khác vốn không thể nào làm được chuyện này, nhưng trên người cô thì lại làm ra chuyện đó rất tự nhiên.
Nói với cô ấy là kích động chẳng bằng nói quyết tuyệt, y hệt năm đó.
Cô lúc nào cũng có dáng vẻ thế, không thể kìm được bất kỳ một chút sai lầm hay do dự, thậm chí còn không cho người khác có cơ hội hối hận nữa.
Mặt Thiệu Sâm trầm xuống, nén tâm sự đầy bụng trong lòng lại, cuối cùng đành nói, ‘Anh cho là chúng ta….” Anh ta nhìn cô chăm chú, giọng nói trở nên trầm thấp, “Anh cho là em vẫn hiểu anh, anh đã nói trước đây rồi, anh cũng không muốn chia tay, chia tay chỉ là tạm thời thôi”
“Chia đã chia rồi, đâu còn gì là tạm thời nữa?’ Úc Linh không để ý lắm, dùng chính lời anh ta nói hỏi ngược lại anh ta, “Em cũng cho là anh hiểu em chứ?”
Nếu đã chia tay thì cô cũng sẽ không cần ăn nữa.
Thiệu Sâm bị cô nói nghẹn họng không thốt ra lời, cảm thấy mấy năm hàm dưỡng đã bị cô làm hỏng mất, có cảm giác như sắp phát điên. Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng có thể khiến anh ta như sắp phát điên chỉ có mình cô. Giang Úc Y so với cô chẳng là gì, cô có thể mãi mãi vẫn hời hợt như thế, thật giống như khiến người ta tức gần chết rồi cũng không phải cô làm.
Thiệu Sâm không nhìn cái người làm mình tức giận nữa, mà tiếp tục nói thâm trầm, ‘Vậy em sẽ ly hôn với anh ta sao?’
Tầm mắt Úc Linh từ điện thoại chuyển lên mặt anh ta, ngừng lại, nói luôn, “Chắc sẽ không”
“Chắc ư?” Thiệu Sâm không kìm được nở nụ cười, xem ra cảm tình này của hai người ấy không sâu lắm, chẳng phải vậy với tính cách của Úc Linh sẽ không nói ra hai từ này. Cũng đúng thôi, bọn họ mới kết hôn còn chưa đến nửa năm, trước khi kết hôn cũng chỉ gặp mặt mấy lần, tình cảm đã sâu tới mức nào đâu?
Úc Linh không thấy nụ vười của anh ta, mà đang nghĩ chuyện ở quỷ mộ, nếu như không biết Hề Từ là yêu, cô đương nhiên sẽ nói như đinh đóng cột ngay. Có thể lúc này, không hiểu vì sao giọng cũng không còn kiên định như thế nữa, lúc đó Hề Từ biến thành yêu cũng từng hỏi qua cô, có thể ly hôn không, cô không muốn nói trái lương tâm.
Hiện giờ tuy đang do dự như vẫn chưa tới mức trái lương tâm, vẫn cực kỳ tuân thủ lòng mình.
Nghĩ đến đây cô lại thản nhiên.
Lúc này nhân viên mang cà phê pha tới. Sau khi đợi nhân viên đi, Thiệu Sâm nói tiếp, ‘Năm đó em tại sao muốn chia tay? Em nên biết, anh cũng không muốn chia tay với em mà”
Úc Linh đang nhìn tin nhắn của Hề Từ, là cô lập trang chụp ảnh thử phát ra, nói hờ hững, ‘Quá phiền phức”
Gân xanh trên trán Thiệu Sâm giật giật, “Phiền phức chỗ nào?”
“Mẹ anh rất phiền, Giang Úc Y cũng rất phiền, bạn học trong trường cũng phiền, anh cũng rất phiền” Cô nói đầy nghiêm túc, nhìn anh bảo, ‘Đều do anh mang tới”
Chẳng phải là chỉ nói chuyện yêu đương thôi mà, sao một đám người lại cứ ích kỷ méo mó thế, cứ như con ruồi đuổi không đi được vậy, phiền chết mất, cô đâu còn sức nào mà đi đối phó với những thứ này nữa chứ? Tốn sức ở đây chẳng bằng về nhà ngủ một giấc để bồi dưỡng tinh thần cho tốt còn hơn.
Thiệu Sâm nói nhẫn nại, “Cái đó anh không thể ngăn được, mẹ anh chỉ hơi ngoan cố chút thôi, nhưng bà ấy vẫn tôn trọng sự lựa chọn của anh. Giang Úc Y là em gái của em, anh chỉ cố sức rời xa cô ấy, còn những bạn học đó, anh và họ không quen, anh đâu quản được miệng người ta muốn nói gì, anh…”
Đột nhiên phát hiện ra giọng mình hơi kích động quá, Thiệu Sâm chỉ đành nói câu “Xin lỗi” để trấn tĩnh mình lại.
Có thể bình tĩnh được sao? Lúc ấy cô trực tiếp nói thẳng chia tay, sau khi chia tay thì chạy mất, cả trường học cũng không đến, biến mất ròng rã đúng một tháng rồi mới xuất hiện, sau đó biến thành một người xa lạ, coi anh ta như kẻ xa lạ, trong đôi mắt không còn những gợn sóng tình cảm nhìn anh ta nữa, bình tĩnh xa lạ đến mức khiến anh ta thấy sợ.
Mỗi lần nghĩ đến đây, anh ta tức muốn chết.
Úc Linh sau khi trả lời tin Hề Từ, phát hiện ra tin nhắn của Trần Minh Minh gửi đến, sau khi xem xong, không kìm được ngẩng đầu nhìn anh ta.
Thiệu Sâm trầm mặt cả người như sắp có một cơn bão tức bùng nổ, không còn khắc chế được như trước nữa. Thấy cô nhìn tới, đối đầu với ánh mắt đen anh tuấn thâm trầm kia, vẫn không kìm được mở miệng hỏi, “Có chuyện gì?”
Úc Linh bưng cà phê lên nhấp một ngụm, nói chậm rãi, ‘Nghe nói gần đây anh công khai đi cùng với cái vị Tôn tiểu thư lúc nãy ở khắp nơi”
“Đi cùng khắp nơi nhưng không có nghĩa gì cả” Thiệu Sâm không để ý lắm nói, sau đó nhìn cô, “Thế nào, em mất hứng rồi hả?” Trong giọng nói xen lẫn mấy ý mừng rỡ.
Sau đó thấy cô lại thở dài, ra vẻ bất đắc dĩ, nhìn gân xanh trên trán anh ta bắt đầu giật giật.
“Em chỉ cho là anh có bạn gái, hóa ra lại giống y như trước đây, đều người khác loạn truyền ra. Được thôi, chuyện cần nói đã nói rồi, hôm nay cứ vậy đi, em đi trước đây, sau này đừng có đến tìm em nữa, em sợ phiền phức lắm’ Úc Linh xách túi lên, đứng dậy rời đi.
Thiệu Sâm ngây ra, phản ứng lại lời cô nói chính là há hốc miệng chẳng biết giải thích ra sao.
Lẽ nào lại nói những lời đồn trước đây là do người khác loạn truyền ra, anh ta cả đời này để ý giao du với phụ nữ chẳng nhẽ chỉ có mình cô sao?
Cuối cùng anh ta cũng không chịu nổi nữa, đứng dậy đuổi theo kéo tay cô, nói nghiêm túc, “Úc Linh, chúng mình thật sự không thể quay lại nữa sao?’ Nói ra lời này, trái tim anh ta quặn thắt, cả tự kiêu bình thường cũng không còn duy trì được nữa.
Tuy nhiên đã biết rồi mà trong lòng vẫn hy vọng.
“Đúng, không thể nào” Úc Linh nói rất bình tĩnh, cô đã có chồng rồi, đương nhiên là không thể rồi.
“Em cứ nhẫn tâm vậy sao?’
Cuối cùng Úc Linh không kiên nhẫn nổi nữa, rút tay về, bước một bước lui lại, nói với anh ta, “Đừng để cho em đánh anh, nếu không thế em đã cho anh biết em nhẫn tâm đến mức nào đâu’ Nói xong thì xoay người rời đi.
Đợi Úc Linh lái xe quay lại tiểu khu thì phát hiện ra Thiệu Sâm cũng tới, suýt nữa thì trợn tròn mắt lên.
Thiệu Sâm đã khôi phục lại bộ dáng trầm ổn thành thục, giọng vô cùng ôn hòa nói, “Tốt xấu gì chúng mình cũng từ nhỏ lớn lên, dù đã chia tay, anh cũng chưa từng thấy chồng em, hôm nay muốn đi gặp, không sao chứ?”
“Anh ấy đi vắng rồi’ Úc Linh đáp.
“Đi đâu?’
Úc Linh không trả lời, mặc kệ anh ta, đi thẳng lên lầu.
Đến cửa nhà, cô mở cửa đi vào, ngay sau đó đóng thẳng cửa trước mặt Thiệu Sâm.
Thiệu Sâm đứng ở cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt, không kìm được cười khổ. Đã từng không rõ bao lần anh ta đứng ở trước cánh cửa này, không có dũng khí đi vào, cũng không nỡ ép cô. Còn hiện giờ, anh ta có dũng khí đi vào, cô lại không chịu để anh ta vào.
Hoặc là nói, sau khi chia tay, xưa nay cô đều không hoan nghênh anh ta.
Nếu đã chia tay, thì không bị tình cảm níu giữ; trái phải cô xưa nay đều là một cô gái có lý trí đến đáng sợ.
Tan tầm Giang Vũ Thành dẫn theo thư ký Lý về, thấy có người ngồi xổm trước cửa nhà, bất giác thấy tình cảnh này sao quen mắt quá? Chẳng phải là hồi trước nửa đêm canh ba, ông cũng đã từng ngồi ở chỗ này đợi con gái về hay sao?
Lúc nhìn rõ người ngồi ở đó là ai, không kìm được nở nụ cười, “Là A Sâm đó à, cậu ở đây làm gì thế?’
Thiệu Sâm nhìn thấy Giang Vũ Thành cũng ở đây thì hơi ngạc nhiên, trên mặt vẫn bộ dạng ung dung bình thản, “Cháu đến thăm Úc Linh, có điều cô ấy vẫn hơi hiểu lầm cháu, không cho cháu vào. Bác cũng đến thăm Úc Linh sao ạ? Bác đây là….”
Nhìn đồ Giang Vũ Thành ôm trong lòng, lại còn mấy thứ thư ký Lý mang tới nữa, Thiệu Sâm bất giác nghẹn lời.
“Khoảng thời gian này bác ở đây” Giang Vũ Thành dùng một giọng đầy ưu việt nói, đánh giá anh ta một lúc, rồi không nói câu gì, mở cửa đi vào.
Thiệu Sâm cũng nhân cơ hội này chui vào trong phòng.
Trong phòng Úc Linh đang xếp bằng ngồi trên ghế sa lon nói chuyện qua điện thoại với Hề Từ, điện thoại mở chế độ loa ngoài, Giang Vũ Thành bắt chuyện với Thiệu Sâm cũng truyền đến đầu dây điện thoại bên kia, “… Sức khỏe ba mẹ cháu gần đây thế nào? Úc Linh à, Thiệu Sâm đến rồi’
Úc Linh ngẩng đầu nhìn họ chút, ồ một tiếng cầm di động đi lên sân thượng, tiếp tục nói đề tài vừa nãy, “Tình hình bây giờ vẫn nghiêm trọng như thế phải không? Những nơi hình thành huyệt âm sát có thể tịnh hóa hết không? Nếu không tịnh hóa được, có ảnh hưởng đến thân thể của các anh không?’
“…”
Nghe thấy bên kia không có âm thanh nào, cô kêu lên một câu, “Hề Từ?’
Một lúc sau, giọng Hề Từ vang lên, hơi ngột ngạt, “Thiệu Sâm đến rồi à?’
“Hừm, do ba dẫn anh ta tới” Cô không để ý lắm nói.
“Là vậy sao…”
Giọng Hề Từ hơi trầm xuống, Úc Linh không nghe được gì khác lạ, tiếp tục dò hỏi tình hình tiến triển bên Mạc Trang Nhạc gia kia.