Người Chồng Yêu

Chương 127




Úc Linh ngồi ở trước giường, yên lặng nhìn Hề Từ thu dọn hành lý của cô, bất giác thấy tâm tình hơi phức tạp.

Hề Từ sau khi thu dọn xong hành lý của cô, liền quay đầu nhìn cô cười nói, ‘Sáng sớm mai các em đi máy bay về thành phố B, ngủ trước đi, miễn cho tinh thần mệt mỏi’

Úc Linh đáp ừ một câu, đột nhiên nói, “Đợi em diễn xong bộ phim này, được nghỉ mấy ngày thì em sẽ đến đây”

Nếu đã đồng ý với An Như đi diễn, Úc Linh đương nhiên sẽ không nói không giữ lời. Trước đây cô có thể tùy hứng, đó là bởi vẫn chưa có mục đích nào, đổi ý cũng có nghĩa là tạo cơ hội cho người khác. Hiện giờ hợp đồng đã ký rồi, dĩ nhiên không thể tùy hứng như trước được nữa.

Vì thế trong Kế hoạch của Úc Linh, mai cô sẽ trở lại diễn, sau đó nghỉ mấy ngày lại bay đến, thật ra thời gian cũng không có nhiều.

Hề Từ không kìm được bật cười, để hành lý một bên, ngồi xuống cạnh cô, ôm lấy vai cô, cúi đầu hôn lên má cô một cái, nói ôn hòa, “Thôi, ở đây nguy hiểm lắm, em ở đây sẽ khiến anh phân tâm”

Úc Linh nhíu mày, khá tỉnh táo nói, “Anh yên tâm đi, nếu thực sự nguy hiểm, em sẽ cách ra thật xa” Mím mím môi, cô lại nói tiếp, ”Chuyện mộ Tu La lần này, nếu không phải em muốn đi tìm tàn hồn của mẹ, anh cũng sẽ không vào mộ Tu La, như vậy mộ Tu La cũng không sớm bị bại lộ, nói cho cùng em cũng có trách nhiệm”

Bất kể nguyên nhân lúc đầu là gì, cô cảm giác mình phải chịu trách nhiệm.

Tuy cô không thể làm gì, tuy nhiên hy vọng chuyện này sẽ giải quyết nhanh chóng.

Hề Từ nhìn cô, phát hiện ra cô thật lòng, trong lòng vừa buồn cười vừa thỏa mãn, lại như mềm lòng, cô gái này làm sao lại đáng yêu thế chứ? Thật giống y như lúc còn bé, chẳng rõ Úc Mẫn Mẫn năm đó làm sao nuôi cô nữa.

“Không liên quan đến em” Hề Từ giải thích với cô, “Coi như không có chúng ta, cũng sẽ có người khác, chỉ cần mộ Tu La tồn tại, cũng có ngày sớm muộn sẽ được giải quyết, chỉ là xem cách giải quyết thế nào thôi. Chuyện Mẹ em là một bước ngoặt, sớm lộ ra chuyện mộ Tu La để người dương gian nhanh chóng giải quyết, điều này cũng là hy vọng của chủ nhân mộ Tu La”

Vì lẽ đó anh mới biết thời biết thế, lúc đó họ muốn đi ra ngoài, nhất định phải động đến đỉnh trấn sát, thả sát khí ác quỷ bị trấn áp ra, sát khí ác quỷ mộ Tu La chấn động, phương vị di chuyển, mới có thể mở lối ra: mở ra cái cửa nối liền còn đường kia.

Mà điều này cũng thúc đẩy tình huống mộ Tu La chuyển sang một bước xấu, không những làm cho thế lực những con chuột đằng sau quỷ mặt người hoạt động ở mộ Tu La tay trắng mà về, còn thúc đẩy cho cao thủ thiên sư nhân loại đồng lòng hợp lực giải quyết nó.

Là một đại yêu có năng lực giỏi, Hề Từ đã sớm biết chuyện này mình không thể từ chối được, dù sao anh cũng là một trong những sinh linh ở đây, sinh hoạt ở trên vùng đất này, dĩ nhiên không hy vọng vùng đất này vì nguyên do mộ Tu La mà biến thành một nơi ngập tràn hung sát âm tà.

“Hơn nữa, nếu mà em bị thương, anh sẽ đau lòng lắm…”

Cuối cùng anh áp sát bờ môi mình lên, đợi Úc Linh hiểu được chút chút thì người đã bị anh ép trên giường rồi.

Nhìn người thanh niên tuấn tú, cô đưa tay nâng mặt anh lên nhìn trái phải, nói, “Được thôi, em biết rồi, có điều anh cũng đừng để bị thương đó’

Nếu mình không giúp được gì, cô sẽ không ở lại gây vướng bận là được, điểm ấy cô tự biết mình rất rõ.

Hề Từ mỉm cười gật đầu, lại cúi đầu hôn cô một cái, vươn mình nằm cạnh cô, kéo cô vào lòng, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.

Mỗi lần anh làm động tác này, Úc Linh liền biết ý anh bảo cô ngủ, cô ngáp một cái, nói tiếp, “Vậy các anh phải giải quyết bao lâu?’

“Không biết, nhìn thiên sư tổ Dị Văn xem sao đã. Em biết đó, anh là yêu, tu tập khác hẳn hệ thống sức mạnh thiên sư, không giống nhau, anh chỉ hỗ trợ khống chế sát khí tràn ngập nơi này thôi, lúc cần thì tịnh hóa chúng, tránh lan tràn đến vùng Mạc Trang này”

Úc Linh ồ lên một tiếng, lại hỏi, “Vậy năng lực của anh chính là Tịnh Hóa ư?”

“Chẳng kém là bao đâu”

“Giống như tịnh hóa hết uế khí trong đồ cổ sao? Sát khí và uế khí khác nhau ở chỗ nào? Có bị nguy hiểm gì không…”

Hề Từ kiên nhẫn giải thích từng cái một cho cô, thấy cô như càng hỏi càng như nghiện vậy, trong lòng bất đắc dĩ, biết rõ cô gái này trông có vẻ như lạnh nhạt, thực ra là có lòng hiếu kỳ giống y người thường vậy, không có chút khuyết nào, coi như sợ quỷ sắp chết đi cũng không kìm được muốn xem…

Hề Từ lại hôn lên chiếc miệng nói linh tinh của cô, rồi vò cô vào lòng.

Để cô không còn sức hỏi linh tinh nữa, chỉ có cách là anh ép chặt cô xuống, mỗi lần thẳng tiến, đều khiến cô có cảm giác xấu hổ, mới có thể khiến cho thủy triều kia nhấn chìm cô xuống, không còn thời gian đâu mà nghĩ linh tinh nữa.

Khó khăn lắm nghĩ đến cái gì, cô đưa tay đầy mồ hôi ra, tìm tòi bên cạnh, lại được anh nắm lại, trên tay đã ôm lấy một sợi dây, trên sợi dây đó có treo một tiểu ấn nhỏ.

“Phong, ấn giám phong thủy… Cho anh đó…” Cô thở một hơi, đột nhiên anh hạ thân xuống khiến cho giọng cô bị méo, không nhịn được cấu anh một cái, “Chậm chút, nghe em nói đã’

Hề Từ chẳng muốn nghe cô nói chút nào, chỉ tiếp tục làm việc mình làm. Anh không phải là người ham muốn dục niệm, trước đây chưa từng nổi hứng dục vọng như thế này, mãi cho đến khi phát hiện ra cô, mỗi lần gặp được cô, thân thể mơ hồ có chút mạnh mẽ, không kìm được muốn đụng chạm cô, làm chuyện thân mật thế này.

Xoay người cô lại, anh động thân tiến vào phía sau cô, ngậm một miếng thịt non mềm trên lưng cô, nói mơ hồ, “Vật này em cứ mang đi… anh không cần’

Đầu óc Úc Linh đã nhão cả rồi, thân thể mềm nhũn ở dưới người anh, chịu đựng từng đợt tấn công liên lục, chỉ cảm thấy người đàn ông này có sức lớn hơn người thường, chẳng xứng với dáng vẻ tuấn tú của anh tý nào, đặt biệt là cực kỳ dữ tợn đáng sợ, không rõ có phải là vì yêu hay thiên phú dị bẩm, mà mỗi lần làm khiến cô cảm thấy rất khổ sở.

Ngơ ngác một lúc, cô mới nói dứt câu, “Không phải đưa cho anh…. Là đưa cho Mễ Thiên Sư…”

Hề Từ: “…”

Vẫn chưa kết thúc thì cô đã bị anh làm cho tan nát đến mức xin tha, mãi cho đến lúc ngủ, vẫn cảm giác được anh đang chôn rất sâu bên trong cơ thể cô, chiếm lấy không chịu đi ra.

Trong lòng thấy oan quá, không rõ anh bị phát bệnh thần kinh gì, lẽ nào là vì tách ra nên bởi thế anh thấy làm một lần vẫn chưa đủ sao?

Hề Triển Vương được cho là lên cơn bệnh thần kinh trong lòng bốc hỏa không thoát ra được, đỡ đầu nhìn cô ngủ say sưa, hơn nữa cô cũng không ý thức được gì, quả thật giận đầy mình mà chẳng có chỗ phát tiết.

Cảm giác được dưới thân có thứ đang hạ xuống, lại nhìn thấy cô vẫn ngủ say sưa, làm nhiều lần như vậy, cứ châm chước mãi, không thể còn cách nào hơn là cố chịu đựng cơn dục vọng đứng lên, ngồi tọa trên ban công để tản tinh khí đã tích góp kia đi.

Mãi cho đến khi dục vọng tan hết, vừa vào phòng vệ sinh đã giặt khăn mặt sạch sẽ lau người cho cô.

Hôm sau Úc Linh bị đánh thức dậy hơi ngơ ngác, không kìm được cơn ngáp.

Giang Vũ Thành, thư ký Lý đã sớm đến, tới lúc đón người, nhìn thấy cô mặt mộc ngồi trước bàn ăn mà không động đũa, có vẻ ngủ không đủ giấc, Giang Vũ Thành không kìm được mà trừng Hề Từ một trận, lòng thầm mắng anh là cầm thú.

Đều vì kết hôn với đàn ông nên không biết tự lượng sức mình.

Hề Từ không nhìn mắt cha vợ, nói với họ, ‘Mọi người ăn sáng không ạ? Cùng ăn chút đi ạ”

Bữa sáng Hề Từ làm hơi nhiều, Giang Vũ Thành và thư lý Lý dĩ nhiên không khách sáo rồi.

Một lúc sau, trên bàn ăn có thêm hai người, Giang Vũ Bân và Mễ Thiên Sư cùng tương tự không chút khách sáo đến đây dùng bữa sáng.

Hề Từ híp mắt nhìn Mễ Thiên Sư ăn vui vẻ, ung dung thong thả múc cho Úc Linh một bát chè hạt sen.

Mễ Thiên Sư vẫn chưa biết tai họa rơi xuống, vẫn nhiệt tình nói chuyện với Úc Linh, biết được cô cho mình mượn dùng ấn giám phong thủy, rất vui, nên biết ấn giám phong thủy là pháp bảo huyền môn, có thể thông cõi âm, chưa đến thời điểm cũng không thể phát huy tác dụng được.

Quả nhiên Đại tiểu thư vẫn là người rất chu đáo, còn tốt hơn nhiều so với con yêu nào đó.

Sau khi ăn sáng xong, Giang Vũ Bân lau miệng, nói, ‘Xe đã đỗ ở trước cửa, mọi người có thể đi rồi”

Nghe nói thế, Giang Vũ Thành sao không rõ người em trai này chưa yên lòng về mình, vì lẽ đó mới đặc biệt tới đây xem, sau đó tiện dùng bữa sáng thôi.

Ông lạnh lùng nhìn anh ta, nói, “Giang Vũ Bân, em tuổi cũng lớn rồi, cũng nên cân nhắc đến chuyện kết hôn đi. Lần này trở về, anh sẽ lưu tâm cho em về tên viện thành phố B, nếu em không thích, cũng có thể chọn con gái rượu, nhà chúng ta không cần môn đăng hộ đối gì cả, tự do hôn nhân, chỉ cần em thấy vừa mắt thì muốn kết hôn với ai cũng được”

Giang Vũ Bân thờ ơ bảo, “Biết rồi, đợi khi nào em rảnh mới nói sau đi’

Có người anh kiểu thế này, xưa nay Giang Vũ Bân cũng không lo lắng cho hôn nhân của mình bị ông già ở nhà lấy ra làm thẻ đánh bạc, anh cũng không muốn nghĩ đến thông qua thông gia cần đến cái gì. Giang thị có được ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ anh cả hai mươi năm cực khổ dốc sức gây dựng ra, sau đó anh ấy muốn tặng Giang thị cho ai thì kệ, anh hoàn toàn không quan tâm, vì thế coi như là một kẻ tự do nhất trong Giang gia.

Hề Từ một tay xách hành lý, một tay vẫn nắm tay Úc Linh ủ rũ đi ra khỏi căn nhà gỗ.

Hiện giờ mới có bảy giờ sáng, bầu trời âm u, có đám mây đen trên bầu trời, gió lạnh thổi tới, rõ ràng đang là thời tiết tháng bảy, mà lại khiến cho người ta thấy run lập cập, hơi lạnh bốc lên từ tận trong lòng, rất rất khó chịu.

Úc Linh do ngủ không đủ nên vẫn còn ngơ ngác, lúc này lại tỉnh táo hoàn toàn.

Sau khi tỉnh táo hẳn, cô quay đầu nhìn về cách đó không xa, phát hiện ra bên đó là một mảng sương mù xám xịt, hình như là sương mù đầu thu, trong sương mù có mấy bóng trắng xoẹt qua, cả thế giới đầu âm u u ám, chẳng hề có tý nhiệt độ nào, người ta nhìn mà thấy sợ.

Mãi cho đến khi đi ra tận cổng lớn Mạc Trang, mới nhìn thấy có một chiếc xe jeep đậu ở đó, còn cách đó không xa, có thể nhìn thấy một thửa ruộng, trong ruộng đang trồng cây công nghiệp thanh dầu, dưới ánh bình minh sáng lạn, nhuộm đỏ chân trời, mang theo màu sắc vốn có của mùa hè, cả thế giới trở nên long lanh rực rỡ, khiến tâm tình người ta cũng thoải mái hẳn lên.

Thư ký Lý và Giang Vũ Thành đều bị hai thái cực hoàn cảnh này làm cho bối rối, bọn họ cùng quay đầu lại nhìn Mạc Trang, từ chân núi lên đến đỉnh, bầu trời vẫn u ám, mây đen vẫn trôi, phảng phất như đang ấp ủ khí tức hung sát đáng sợ gì đó, cả thế  giới trở nên u ám lạnh lẽo.

Chỉ cách một cánh cửa, mà lại có hai bầu không khí khác hẳn nhau. Lần này, bọn họ mới biết rõ lời Hề Từ nói về âm sát thế nào.

Sau khi khí tức mộ Tu La lộ ra, có chỗ đã hình thành nên huyệt sát, sau khi huyệt sát hình thành, không ngừng có sát khí bốc lên từ bên trong, cả vùng đất này bị ô nhiễm, nơi nào hình thành huyệt sát, bộc phát lén lút thì ở đó con người cũng không được an bình.

May mà có nhóm thiên sư đã bố trí một trận lớn, khoanh vùng Mạc Trang Nhạc gia này lại, vì thế sát khí đó cũng không thẩm thấu ra ngoài Mạc Trang, thế nhưng chỉ cần mộ Tu La chưa được giải quyết, thì Mạc Trang này sẽ trở thành một nơi ngập tràn âm sát chẳng có một ngọn cỏ nào, dần dần gây nguy hiểm cho những vùng chung quanh.

“Lên xe đi!” Giang Vũ Bân nói, nhìn về phía họ, vừa lạnh lùng cảnh cáo, ‘Chuyện ở đây, tốt nhất là mọi người không được truyền ra ngoài”

Giang Vũ Thành và thư ký Lý gật đầu, hai ngày nay bọn họ đã biết được quy củ từ chỗ thiên sư, nếu không quản được lời, vậy không còn cách nào khác là xóa sạch trí nhớ của mọi người, bọn họ dĩ nhiên không muốn bị xóa sạch ký ức.

Tuy thư ký Lý cảm thấy ngơ ngơ ngác ngác trong khoảng thời gian này, tam quan đã bị phá nát vụn, có thể những chuyện này chưa từng nghe qua thấy qua, điều này được coi là loại chuyện cần phải trải qua, dù vẫn sợ, anh ta cũng không muốn xóa sạch lý ức đi. Một người đàn ông thành công, sẽ không sợ điều cấm kỵ.

Binh lính do Giang Vũ Bân phái tới làm tài xế cho họ, Nhị Hắc được Úc Linh đeo kính râm cho nó cũng nhảy phốc lên ngồi ở ghế phụ, Giang Vũ Thành đợi người ngồi rồi mới vào ngồi phía sau, Hề Từ quyết định tiễn họ ra tận sân bay, nên cũng lên xe theo.

Sau khi lên xe, anh liền ôm lấy Úc Linh, nói với cô, “Cứ ngủ trước một chút đi, đợi lúc đến sân bay anh sẽ gọi em dậy’

Úc Linh đáp ừ một tiếng, quay đầu nhìn về cánh cổng Mạc Trang, rồi nhìn hoàn cảnh âm u ở trong đó, mãi cho đến khi xe đi xa rồi mới vùi đầu trong lòng anh ngủ mất.

Bỗng dưng quên phắt chuyện tối qua anh bắt nạt mình thảm tới mức nào.

Giang Vũ Thành ngồi ở đằng trước thấy cảnh này, lại hừ một tiếng, cũng không nói câu nào.

Hề Từ sau khi tiễn ba người một chó lên máy bay xong, mới ngồi xe trở lại Mạc Trang Nhạc Gia.

Xe lái đến cửa, lính gác cổng chạy nhanh tới, tự mình mở cửa đón người trong xe xuống.

Hề Từ vừa xuống xe, đã nghe thấy một giọng cười nhạo, anh hờ hững quay đầu nhìn lại thì thấy cách đó không xa có một nam nhân đang ôm một cô bé chừng mười ba mười bốn tuổi.

Ngũ quan người đàn ông đó anh tuấn, khí chất dũng mãnh, một thân cao lớn da màu đồng rất có tính đàn ông, ước chừng cao hai mét, có người phương tây cao to cường tráng như thế, lộ cánh tay cơ bắp ra ngoài, ngập tràn sức mạnh. Lúc này anh ta dùng cặp mắt màu hổ phách nhìn Hề Từ, ánh mắt ngang ngược, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo.

Con người đàn ông ôm cô bé kia có tướng mạo luôn vui vẻ thuần khiết, khí chất nhu nhược, thân thể như cô gái mới lớn mười ba mười bốn tuổi, eo nhỏ nhắn, mặc một bộ quần áo cực ngắn trên người, ngắn đến mức còn nhìn thấy chiếc quần lót nhỏ như ẩn như hiện trên hai chân, rất dễ quyến rũ đàn ông.

Lính gác cổng không có nhiều kinh nghiệm đều mở to mắt nhìn chằm chằm.

“Hề Triển Vương, đã lâu không gặp’ Nam nhân cười hỏi chào Hề Từ, có điều giọng điệu chẳng mấy thân thiện.

Hề Từ lạnh nhạt liếc nhìn anh ta, đáp bừa một câu, rồi nhấc chân bước vào cổng Mạc Trang.

Người đàn ông thấy phản ứng như thế của Hề Từ có vẻ đã quen, đang định nói gì đó, thì thấy La Luyến và Bùi Lang từ trong Mạc Trang đi ra, lúc nhìn thấy nam nhân bất giác đồng loạt kêu lên, ‘La Phách Vương’ rồi đón anh ta vào.

“Anh La, anh dẫn cô ta đến làm gì thế?” La Luyến phủi phủi cô bé trong lòng La Cốt một cái, hỏi khinh thường.

Bùi Lang lúc này nhìn ánh mắt La Cốt, quả thật như đang nhìn một nam tra.

Giờ là lúc nào mà còn mang theo tân sủng đến đây thế, cho là đi du sơn ngoạn thủy sao? Coi như dẫn tân sủng tới đi, cũng phải dẫn kẻ lớn tuổi chút chứ, chứ không phải là cái loại Loli vị thành niên thế này nha! Lẽ nào không nhìn thấy ánh mắt con người chung quanh đang nhìn hắn như nhìn một kẻ phạm tội xâm phạm thiếu nữ vị thành niên đó sao?

Lúc này, cô bé trong lòng La Phách Vương vừa sợ vừa nhìn La Luyến, nói nhỏ nhẹ, “Chị La, là do em muốn đến, La Phách Vương mới dẫn em đến thôi’

La Luyến vuốt lại tóc, hai quả cầu thịt trước ngực rung rinh, không để ý lắm nói, ‘Được rồi, Bạch Thỏ, đừng dùng bộ mặt này với ta, người không biết chuyện còn tưởng là ta bắt nạt cô đó, cũng không ngẫm lại xem bản thân vốn là một lão yêu quái, còn bày đặt ngây thơ”

Nhìn giống cô bé mười ba mười bốn tuổi, thực ra tuổi của cô ả còn lớn hơn lão yêu quái nhiều, bất kể là cô ả tìm loại đàn ông nào, cũng đều bị con người cho là con mèo non, vì thế gây hiểu lầm rất nhiều.

Bạch Thỏ chép miệng, thở dài bảo, ‘Hết cách rồi, em cũng chưa có lớn mà. Hơn nữa chị không biết là đàn ông thích gặm cỏ non sao?” Nói xong thì quay lại ôm lấy người đàn ông một cái.

La Phách Vương cười xoa bóp cằm cô nàng, buông cô ta ra, đi lên trước ôm lấy La Luyến, cười nói, ‘Tiểu Luyến đừng có để ý, ta dẫn cô ấy đi chính là mở mang tầm mắt. Chúng ta đã lâu không gặp rồi, ta có thể nhớ em chết mất, nào nói với ca ca một chút tình hình ở đây xem nào’

La Luyến giận gã chút, gỡ tay anh ta ra, rồi kéo anh ta đi mất.

Lính gác cổng nghe đoạn đối thoại của họ mà mơ hồ, bất giác không nói gì nhìn trời, cảm thấy bầy yêu này thật không biết kiềm chế, chẳng oán được những thiên sư kia nói đến loài yêu, đều là dáng vẻ xem thường hết.

Một đám yêu cùng đi vào một căn nhà gỗ.

La Cốt ló đầu liếc mắt nhìn căn nhà gỗ yên tĩnh bên cạnh, cảm giác khí tức trong không khí, hỏi, “Hề Triển Vương cũng ở đây chứ? Đã lâu không gặp anh ta rồi, sao anh ta vẫn ra vẻ đạo đức thế, Bùi Lang, cậu đi gọi anh ta tới đây, bảo anh La cậu có chuyện tìm anh ta”

Bùi Lang đang ăn bánh gato, nghe vậy mặt đau khổ nói, “Anh La, thôi bỏ đi, anh cũng không phải không biết không mời được Hề Triển vương còn gì, trừ phi chính anh đi gặp anh ấy, đương nhiên anh ấy cũng không chắc là muốn gặp anh không nữa”

La Cốt cảm thấy mất mặt, trực tiếp đá thẳng con sói này ra ngoài, “Bảo mày đi thì đi, còn lắm lời làm gì”

Bùi Lang không thể làm khác hơn là ôm bánh ga to của mình đi.

Một lúc sau, gã trở lại dĩ nhiên không thể mời được người tới.

La Cốt dĩ nhiên không trách tội gã, có điều Bùi Lang như đang tìm cách gỡ tội mình vậy, nói, ‘Hề Triển Vương đang tiếp khách, không đếm xỉa gì đến anh đâu’

“Khách mời nào?”

“Nhạc Chính Tước”

La Cốt vừa nghe thấy mà tức, “Mẹ kiếp, một hai kẻ đều không bớt lo, cũng vì đức hạnh đó của bọn chúng mà chúng ta mới bị chính phủ loài người co lại cả địa bàn, nên biết, vào mấy trăm năm trước, con người đều là một đám quỷ nhát gan, chỉ như rùa rụt cổ trong thành trấn, non sông tốt đẹp này tất cả đều là của yêu chúng ta, vậy mà…”

“Anh La, con người có câu nói không sai, hảo hán không nói tới chuyện quá khứ” La Luyến nũng nịu cắt ngang lời gã, vừa sửa sửa móng tay.

Bạch Thỏ thấy gã tức giận quá mức, vội vã kéo gã ngồi xuống, dựa vào ngực gã, nói thỏ thẻ, ‘Hề Triển Vương đã quen đi về một mình rồi, không thích dính líu chuyện tục tằn, sinh vật này nhàn nhã quá, chẳng bằng lần này có chuyện mộ Tu La, mới đàm phán với thiên sư nhân loại có được chút chỗ tốt mà thôi”’

Vẻ mặt giận dữ La Cốt dịu lại, tựa như cười mà không cười sờ soạng eo nhỏ của cô ả một cái, khuôn mặt anh tuấn trở nên tà ác, nói, “Đầu óc của em từ trước đến giờ xoay chuyển nhanh thật, chuyện này liền giao cho em rồi”

Khóe miệng Bạch Thỏ cong lên, không nhìn vẻ mặt trào phúng của La Luyến và bầy yêu, sau đó cười lên cực kỳ thuần khiết ngây thơ.