Tả Dật nói một hơi mấy cái tên, đối với những tên này rất xa lạ với Giang Vũ Thành, Úc Linh và thư ký Lý, cũng chỉ có một La Cốt là Úc Linh từng nghe qua.
Mấy ngày trước, La Luyến lần đầu tiên tìm Hề Từ, Hề Từ và cô ta nói đơn giản ra từ La Cốt. Nhưng lúc đó Úc Linh cũng không biết đám người đó là yêu, đến cả chồng cô cũng là yêu, dù đối với danh xưng “La Phách Vương’ này cảm thấy rất kỳ lạ, biết Hề Từ có chuyện gạt mình, vốn không thể tìm hiểu vai vế của yêu được.
Mẹ nó chứ! Làm một người bình thường, ai vô duyên vô cớ tưởng tượng chồng mình tưởng tượng thành yêu chứ? Đặc biệt là dung mạo ông chồng còn đẹp đẽ thanh thuần hơn cả người thường, cứ phảng phất như một nhân vật phi phàm vậy, vốn chẳng hề có chút yêu khí, sao là yêu được chứ? Yêu ở đâu?
Có thể khẳng định bất luận người nào cũng không thể nào biết đó là yêu, nhưng cái gốc thì vốn là con yêu!
Nếu biết người nào đó là yêu thật, lúc Úc Linh nghe thấy Tả Dật nói ra những cái tên này ngang với Hề Từ, cảm thấy những tên này cũng là yêu, hơn nữa thực lực cũng không phải là đại yêu tầm thường, như La Cốt và Hề Từ cũng vậy, đều được tôn xưng là đại yêu, cả thiên sư cũng đều kiêng kỵ.
Chỉ có thực lực đạt đến cảnh giới nhất định, yêu mới có thể được xưng danh tính khác biệt, coi như một loại khẳng định thực lực thật sự.
Những điều này là do cô suy đoán mà ra, Úc Linh cảm thấy suy đoán này đúng tám chín phần.
Tả Dật nói xong những tên này, nhìn về phía Hề Từ, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Hiện giờ mộ Tu La đã biến thành bình chứa ác Quỷ Sát, ác Quỷ Sát nổi giận rất đáng sợ, nói vậy anh cũng rõ rồi, cổ phật trấn áp mộ quỷ sẽ nhanh chóng mất đi hiệu lực, đến thời điểm, nếu mộ Tu la không đuổi được về âm phủ, đợi nó xuất thế, với nhân gian mà nói là một kiếp nạn lớn”
Lúc đó sau khi Hề Từ dịch đỉnh trấn sát ra, sát khí bị trấn áp không còn bị ràng buộc, đến mức mà bất kể người mặt quỷ hay quỷ thi tất cả đều hóa thành sát khí, đây là chuyện chủ nhân mộ Tu La để Hề Từ làm, không thể lơ là, chủ nhân mộ Tu La đơn giản thả ra ngoài, mới có thể khiến mộ Tu La bị động biến thành chủ động, khiến người nhân gian không dám lại có ý đồ với nó, thậm chí không thể không nhanh chóng đuổi nó về âm phủ được.
Mộ Tu La tồn tại không giống lăng mộ con người, nó vốn thuộc về loại phủ đệ trấn thủ bốn phương.
Hề Từ lạnh nhạt ừ một tiếng.
Tả Dật liếc mắt nhìn anh một cái, ở trong mộ quỷ đã thấy sau khi anh phóng thích yêu lực hiện lên dáng vẻ yêu dã tà ác, không biết sao, đối với dáng vẻ hiện giờ của anh có vẻ khó thích ứng. Chắc là bởi con yêu này biến thành con người thì lại hời hợt đến mức quá tốt đẹp, coi như lạnh lùng cũng khiến người ta có cảm giác ôn hòa, cứ như trời sinh anh ra vốn đã là người thân thiết ôn hòa, khiến người ta không tự chủ mà thả lỏng lòng với anh. Không thể không nói loại hời hợt này cũng rất nổi tiếng.
Sau khi Tả Dật nói xong thì không nói nữa. Những người khác cũng không tiện mở miệng. Hề Từ dựa vào sopha, híp mắt không rõ đang nghĩ gì.
Úc Linh ngồi yên cạnh anh, không kìm được nhìn gò má tuấn tú của anh, phảng phất như cảm giác được ánh mắt của cô, anh đột nhiên giơ tay, hướng về cô mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về Tả Dật hỏi, “Không rõ đến thời điểm các anh định làm thế nào? Phải đuổi một ngôi mộ quỷ về âm phủ cũng không dễ’
Nếu pháp lực chủ nhân quỷ mộ không bị hao tổn quá nặng, họ còn ung dung một chút, đây là quỷ mộ chính là mộ Tu La, dùng trấn áp sát khí hung ác, hiện giờ toàn bộ quỷ mộ đều là sát khí, muốn đưa trở về hơi phiền phức. Hề Từ dĩ nhiên không sợ phiền, chỉ muốn nghe xem họ sẽ làm gì, miễn đến lúc lại vất vả không có kết quả tốt đẹp gì.
Vẻ mặt Tả Dật nhăn lại, anh hỏi như thế, biết anh đã đồng ý, nói luôn, “Chúng tôi sẽ mời các cụ tổ của Mễ gia, Vân gia, Lâu gia, Tả gia, Tỉnh gia xuống núi giúp, đến lúc đó cũng sẽ mời tổ sư gia huyền môn để lại mấy món pháp bảo giúp đỡ. Có điều trước khi họ đến, kính xin Hề tiên sinh hỗ trợ bảo vệ mấy chỗ huyệt sát’
Nghe đến đó, thần sắc Hề Từ hơi động, “Huyệt sát hình thành rồi ư?”
“Đúng thế” Trên mặt Tả Dật lộ ra cười khổ, ông ta cũng không ngờ tới tình huống mộ Tu La lại nghiêm trọng như thế, không phải thế thì sao lại đích thân đến chỗ này tìm Hề Từ chứ.
Tuy quan hệ giữa yêu và tổ Dị văn là hợp tác, nhưng vẫn phải cầu xin một vị đại yêu cũng không dễ gì.
Mễ Thiên Sư cũng mở miệng nói, “Hề lão đại, vẫn là anh ra tay thôi, yên tâm đi, giá cả dễ thương lượng’
Nghe nói thế, lông mày Tả Dật nhíu lại, thấy ánh mắt Mễ Thiên Sư liều mạng như phụ nữ về đục khoét nhà mẹ đẻ vậy, thiên sư cũng không giàu có mà, nào có như anh ta dám tán tiền như thế, không oán được anh ta xưa nay đâu có tới góp tiền.
Mễ Thiên Sư quay đầu dè chừng; nhìn trái phải chung quanh, không nhìn ông ta.
Hề Từ không để ý tới họ, đứng lên, nói, ‘Trước tiên tôi phải đi xem tình hình thế nào đã”
Tả Dật và Mễ Thiên Sư dĩ nhiên không nói gì.
Thấy họ định đi ra ngoài, Úc Linh theo bản năng cũng muốn đi xem tình hình, cô biết lần này không phải vì chuyện mẹ mình, Hề Từ cũng không chủ động tiến vào mộ Tu La, tuy nói đây là hi vọng của chủ nhân mộ Tu La, có thể luôn cảm thấy như mình gây ra mới thế. Bất kể thế nào, nếu tình huống nguy hiểm thật như vậy, cả nhân gian cũng gặp kiếp quỷ, cô là một thành viên loài người, dĩ nhiên không yên tâm rồi.
“Em cũng ở lại đây với ba đi, đừng đi’ Hề Từ hôn nhẹ lên má cô, ôm lấy cô, “Ngoan nào”
Úc Linh bị tiếng ‘Ngoan” này khiến cho thẫn thờ. Cô thật giống như từ xưa tới nay chưa từng phối hợp với từ “Ngoan” này sao?
Giang Vũ Thành nhìn thấy tình cảnh này, tuy chẳng ưa thằng nhóc thối ở ngay trước mặt con gái ruột mình tý nào, có điều cũng không ngăn lại, chỉ hừ một tiếng.
Úc Linh cũng không theo tới cùng, mà dựa vào sân thượng nhìn Hề Từ, Tả Dật và Mễ Thiên Sư rời đi.
Lúc này sắc trời đã đen kịt, có điều Mạc Trang Gia Nhạc vẫn đèn đuốc sáng trưng, có thể thấy rất rõ địa hình ở xa xa, ở đó có cỏ cây khô héo héo tàn, nhìn hoang tàn, hoang vu phảng phất như có âm khí bên trong có thể bộc phát bất cứ lúc nào, nhìn xa xa cũng khiến người ta có cảm giác khó chịu.
Tầm mắt Úc Linh vẫn đuổi theo họ mà đi, mãi cho đến khi không nhìn thấy nữa mới chậm rãi quay về.
Thư ký Lý và Giang Vũ Thành đều nhìn cô, muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì ạ?’ Úc Linh hỏi.
Giang Vũ Thành nâng cẩn thận linh giá trường sinh dưỡng hồn phách không rõ có thức tỉnh bên trong không nữa, ông vẫn cẩn thận sợ làm đau bà, hỏi, ‘Úc Linh à, Hề Từ là thân phận gì, tại sao thái độ những thiên sư kia khác với nó thế, có phải nó rất lợi hại không?’
Không phải vậy thì nhiệm vụ lần này sao đội trưởng Tả Dật lại khách sáo với anh như thế chứ?
Úc Linh không muốn nói nhiều với ba, vào thời điểm này tiết lộ thân phận Hề Từ không phải là thân phận con người ra cũng chưa tiện, nói luôn, “Anh ấy chẳng có thân phận gì đâu, chỉ là Hề Từ, một người hỗ trợ thiên sư chiến đấu thôi ạ, đương nhiên lợi hại rồi, bắt quỷ thu yêu là điều chắc chắn ạ”
Giang Vũ Thành: Ta lúc nào cũng cảm thấy con gái rượu đang nói dối! Quả nhiên bị thằng nhóc thúi bắt cóc con gái rượu mà không tiếp tục ôn hòa với ba, thật đáng ghét quá đi!
“Mộ Tu La này thực sự nguy hiểm thế sao?’ Thư ký Lý hỏi, thực ra anh ta rất muốn hỏi, nếu mộ Tu La này không cách nào đuổi được về âm phủ, nhân gian có phải sẽ biến thành thế giới tận thế không?
Có… có nghiêm trọng đến như vậy không chứ? Cũng không phải trong thế giới tận thế ở phim ảnh mà.
“Đương nhiên nguy hiểm rồi ạ!’ Úc Linh nói nghiêm túc, ‘Nghe nói một Tu La trấn áp chính là một trong sáu đường lộ trình ác Quỷ Sát trong Tu La, nếu người gặp phải sát khí, trong nháy mắt sẽ biến thành thây khô, sau đó hóa thành sát khí’
Thư ký Lý: Hiện tại không phải anh ta đang trên địa cầu mà đang ở một cái thế giới huyền huyễn nguy hiểm đó chứ? Cầu mong được trở về Địa Cầu đi!
Đang nói thì cánh cửa đột nhiên vang lên, tưởng Hề Từ về, Úc Linh vội vàng ra mở cửa. Bất ngờ người ngoài cửa sắc mặt hơi tái nhợt là Lâu Tình.
“Lâu tiểu thư” Úc Linh nhíu mày, đánh giá cô nàng từ trên xuống, thấy sắc mặt cô ta, vết thương trên người vẫn chưa khỏi sao, sao mà chịu nổi chứ?
Lâu Tình nhìn cô mỉm cười, giọng mang theo nụ cười độc nhất của Lâu gia, ‘Không mời tôi vào sao?’
Úc Linh nghiêng người để cho cô nàng đi vào, đợi sau khi ngồi xuống, cho thư ký Lý đi rót cho cô nàng một ly nước lọc, nói với cô nàng, ‘Vết thương của cô chưa lành, uống nước lọc đi’
Lâu Tình không kìm được cười phì, sau khi chào hỏi Giang Vũ Thành và thư ký Lý, nói, ‘Bị thương với chúng tôi mà nói là chuyện như cơm bữa, nhưng quả thật lần này bị thương hơi nặng chút, coi như là một lần giáo huấn đi” Tuy nói như thế nhưng vẻ mặt của cô nàng hơi ảm đạm.
Doãn Dục Đường là kẻ nằm vùng Hắc Long Đường trong tổ Dị Văn, hiện giờ sau khi bọn gã bị bắt đi, tổ Dị Văn không tha cho gã, tuy không đến mức giết chết gã, nhưng sau này sẽ giam gã trong ngục giam đặc biệt đến hết đời, bọn họ đã hết khả năng rồi. Tình cảm mấy năm, cũng không dễ buông, giờ có thể bình tĩnh đối mặt như vậy cũng coi như tốt rồi.
Úc Linh không phải là người biết an ủi, chậm rãi uống trà nhìn cô nàng.
Lâu Tình thương cảm một chút, cảm thấy vị đại tiểu thư này chỉ uống trà mà chẳng hề có lời nào an ủi mình, khóe miệng giật giật, quyết định là đừng hy vọng xa vời là đại tiểu thư săn sóc, nói, “Lần này cảm tạ cô đã cứu tôi, tôi nợ cô một mạng, sau này cô có gì cần giúp, cứ việc nói, người Lâu gia tuyệt đối không nuốt lời”
Úc Linh gật đầu nói nghiêm túc, “Yên tâm đi, tôi nhớ kỹ rồi’
Lâu Tình, “…. Vậy các cô lúc nào thì đi?’
Úc Linh nhíu mày nhìn cô nàng.
Lâu Tình kiên nhẫn giải thích, ‘Trước khi mộ Tu La chưa được đuổi về âm phủ, ở đây sẽ rất nguy hiểm, các cô là người bình thường, thân thể không chịu nổi sát khí ở đây, vẫn nên sớm rời đi là tốt hơn. Chắc mai chúng tôi sẽ phong tỏa địa phương này lại, trừ phi thiên sư nắm giữ trận phù đặc chế, người thường cũng không cách nào nhìn thấy nó, hoặc là đi vào’
Úc Linh khẽ gật đầu với cô nàng, “Cảm tạ đã nhắc nhở, chúng tôi định mai sẽ rời đi’
Nghe nói thế, Lâu Tình thở phào nhẹ nhõm, không kìm được lại cười, cô là một cô gái thích cười, cười lên vô cùng vui vẻ, dù hơi yếu ớt, nhưng vẫn còn dẻo dai hơn người thường một chút.
Nói chuyện hàn huyên với Úc Linh một hồi, Lâu Tình cáo từ rời đi, cũng nói rõ ngày họ rời đi, cô nàng sẽ tới tiễn.
Sau khi Lâu Tình rời đi không lâu, Hề Từ trở về, còn dẫn cả Giang Vũ Bân về nữa.
Giang Vũ Bân tiến vào cửa nói câu đầu tiên là, ‘Sáng mai các anh lập tức rời đi ngay, tôi sẽ bố trí xe đưa các anh ra tận sân bay’
Giang Vũ Thành cũng không từ chối, hỏi, ‘Vậy còn em? Em chỉ là người bình thường, cũng không cần ở lại chứ?” Biết ở đây nguy hiểm đến cỡ nào, ông thực ra rất lo cho người em trai thích mạo hiểm này, còn cú đập của em trai khiến ông ngất đi kia, ông sẽ nhớ mãi không quên.
“Yên tâm đi, chúng tôi là đội chiến đấu đặc biệt, dĩ nhiên có cách tự vệ, còn có nhiều thiên sư như vậy, sợ gì chứ?’ Giang Vũ Bân không phản đối, chỉ lườm khinh thường anh cả một chút, nói, ‘Tốt xấu gì em cũng đã rèn luyện qua, thân thể còn tốt hơn những trạch nam trạch nữ như các người đó’
Trạch nam Giang Vũ Thành, “…”
Trạch nam thư ký Lý, “……”
Trạch nữ Giang Úc Linh, “….”
Trạch cái rắm ý, bọn họ chỉ là ngồi văn phòng thôi mà, bình thường cũng vẫn đi rèn luyện đó chứ! Bọn họ vốn là những Tinh Anh văn phòng, sao so được với loại lính đầu to tứ chi phát triển này chứ?
Giang Vũ Bân sau khi nói xong, lại vội vã rời đi.
Đợi sau khi anh ta rời đi, Giang Vũ Thành nhìn Hề Từ chút, không thể nhìn ra cái gì trên bộ mặt tuấn tú ôn hòa này, hỏi, ‘Còn anh thì sao? Mai sẽ rời đi cùng chúng ta chứ?’
Hề Từ kéo tay Úc Linh, thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, định động viên cô cười cợt nói, ‘Chắc không cách nào cùng các em rời đi được rồi’
“Tình huống không lạc quan sao?” Úc Linh cau mày hỏi.
Hề Từ gật đầu, “Có mấy nơi vì sát khí mộ Tu La đã hình thành nên huyệt âm sát, loại huyệt âm sát này gây tổn thương rất lớn với thân thể con người, các em tốt nhất là không cần ở lại” Tiếp đó lại giải thích cho họ ảnh hưởng của âm sát.
Nghe anh nói xong, Giang Vũ Thành lập tức quyết định sáng mai rời đi ngay, nhìn Hề Từ nói, ‘Anh ở lại không có chuyện gì chứ?” Nói rồi liếc mắt nhìn Úc Linh, khẽ nói, “Úc Linh nhà ta nhưng còn có cổ phần Giang thị làm đồ cưới, muốn tái giá rất dễ, có một đống nam nhân đang xếp hàng khóc lóc cầu xin con bé chọn đây này”
Hề Từ, “….”
Hề Từ ngoài cười nhưng trong không cười, bảo, ‘Cha vợ cứ yên tâm đi ạ, đời này chồng Úc Linh chỉ có mình con vĩnh viễn thôi ạ’
Giang Vũ Thành hừ một cái, dẫn thư ký Lý rời đi.