Chương 489: 10 chiếc Lamborghini
Đây không phải hàng nhái? Chỉ có vỏn vẹn vài từ mà đã làm đảo lộn cả thế giới quan của đám đông.
Người thiết kế bộ vest này cũng ở đây. Người khác đều nói là hàng nhái, anh là người ngoài ngành thì sao đủ tư cách nói đây không phải là hàng nhái chứ?
Tất cả đều trừng mắt nhìn Lâm Chính.
Một lúc sau…
“Ha ha ha…”
Tiếng cười vang lên cả căn phòng.
Những người bạn học cũng không nhịn được bật cười ha hả.
Có lẽ đám khách khứa lúc này cũng chẳng còn giữ được phong độ nữa, ai nấy đều ôm bụng cười nắc nẻ.
“Ha ha, mẹ xem chưa? Nhùng nhằng một hồi thì hóa ra đây là một kẻ não tàn à? Ha ha ha…”, Lệnh Chí Hào cười vào mặt Lâm Chính.
Chu Phi Phi cũng ôm bụng cười ra nước mắt. Bầu không khí lập tức trở nên kỳ dị.
Ly Tiểu Mỹ cố gắng nén cơn giận, nhìn chăm chăm Lâm Chính sau đó hét lên: “Bảo vệ, bảo vệ đâu!”
“Bà Ly, có chuyện gì vậy?”, đội trưởng đội bảo vệ dẫn thêm hai người vội vàng bước vào.
“Vứt ba đứa rác rưởi này ra ngoài cho tôi, nhanh!” Ly Tiểu Mỹ chỉ thẳng ra cửa và quát lớn.
“Được”, đội trưởng đội bảo vệ có vẻ như biết Ly Tiểu Mỹ nên không dám làm trái lời bà ta. Ông ta giơ tay lên, hai người bảo vệ còn lại lập tức bước tới cạnh vợ chồng Tô Quảng.
“Mời hai vị lập tức rời đi cho. Nếu không, đừng trách sao chúng tôi không khách sáo?”, đội trưởng đội bảo vệ lạnh lùng nói.
Trương Tinh Vũ nín thở.
“Được, chúng tôi sẽ đi ngay…”, Tô Quảng không dám dây dưa bèn vội vàng gật đầu.
“Bảo vệ, chuyện gì vậy? Tôi bảo các người vứt bọn họ ra ngoài chứ sao lại mời? Cút ra ngoài rồi gọi quản lý của các người vào đây!”, Ly Tiểu Mỹ gào lên, chẳng còn dáng vẻ nho nhã như trước đó nữa.
E rằng đây mới chính là bộ mặt thật của bà ta. Bảo vệ nghe thấy vậy thì ánh mắt dao động, tỏ vẻ do dự. Nhưng ngay sau đó người này đã vỗ mạnh và hét lớn: “Lôi bọn họ ra ngoài”.
Hai bảo vệ còn lại lập tức hành động.
“Này, các người làm gì vậy? Các người đang có hành động trái pháp luật đấy, tôi nói cho mà biết. Cận thận không tôi kiện các người đấy”, Tô Quảng cuống cả lên, vội vàng hô to.
Trương Tinh Vũ thì xấu hổ vô cùng. Bà ta không ngờ rằng những người bạn học cũ lại đối xử với mình như vậy.
Có điều bà ta cũng có thể hiểu được bởi vì tính cách của bà ta khá cứng rắn, hồi đi học cũng vậy nên đã đắc tội với không ít người. Mặc dù cũng có người nói đỡ cho Trương Tinh Vũ nhưng rõ ràng số đông vẫn đứng về phía Ly Tiểu Mỹ.
Dù sao thì chẳng ai còn là con nít nữa. Giờ không phải là lúc nói chuyện tình với nghĩa nữa rồi, mà là lúc nói chuyện lợi ích…
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng không kịp trở tay. Bọn họ là người dân sao có thể là đối thủ của bảo vệ được chứ? Đúng lúc tình thế đang ngàn cân treo sợi tóc thì...
“Dừng tay!”
Có tiếng hét vang lên. Ngay sau đó là một bóng hình lao đẩy hai tên bảo vệ ra.
“Nhóc. Cậu dám láo ở đây à?”, người đội trưởng tức giận, định ra tay.
Lâm Chính chỉ lạnh lùng quát: “Tôi nhớ sếp của các người tên là Chí Vân đúng không? Các người có thể động vào tôi nhưng nhớ chuẩn bị sẵn tâm lý gánh chịu hậu quả đấy nhé!”
Người đội trưởng nghe thấy vậy thì nín thở. Ông chủ thực sự của nhà hàng Khải Mông là Chí Vân nhưng người hay ra mặt là Đặng Hồng Siêu, vậy nên ai cũng biết Đặng Hồng Siêu, còn Tất Chí Vân thì không.
“Cậu….cậu là ai?”, đội trưởng đội bảo vệ thận trọng hỏi.
“Trước đó tôi đã nói rồi, tôi là phó chủ tịch Lâm Chính của tập đoàn Duyệt Nhan”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Tập đoàn Duyệt Nhan sao?”
“Chưa từng nghe nói”.
“Có công ty này sao?”
Rất nhiều quan khách truyền tai nhau, họ bắt đầu xì xầm bàn tán. Lúc này, có một người đàn ông bước ra. Người này đẩy gọng kính, nói với Lâm CHính: “Xin hỏi cậu đây, tập đoàn Duyệt Nhan mà cậu nói tới có phải là tập đoàn mỹ phẩm quốc tế Duyệt Nhan không?”
Dứt lời, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng rùng mình.
“Đúng vậy, đúng là tập đoán đó”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy thì có khác gì một công ty bán túi xách đâu”, người này lắc đầu.
“Giám đốc Lưu có biết về tập đoàn này không?”, người bên cạnh hỏi.
“Biết, lúc trước chúng tôi cần đặt mua một ít thiết bị máy móc làm đẹp. Cô Tô Nhu của tập đoàn này đã tìm tới chúng tôi, hai bên còn ký hợp đồng. Có điều sau đó cô Tô Nhu xảy ra chuyện, phải nhập viện. Hợp đồng bị chậm chễ. Sau khi cân nhắc chúng tôi cảm thấy tập đoàn này không đủ năng lực để tiếp nhận hạng mục này nên cuối cùng đã hủy hợp đồng rồi” .
“Không có đủ năng lực sao? Giám đốc Lưu, vậy là có ý gì?”, người này lập tức hỏi tiếp.
Giám đốc Lưu bèn lắc đầu, thản nhiên nói: “Rất đơn giản, chúng tôi cân nhắc và tính toán thấy rằng hiện tại vốn đầu tư của tập đoàn này chưa tới mười triệu tệ”
“Cái gì?”
“Mười triệu tệ?”
Tất cả đều há mồm trợn mắt. Mặc dù mười triệu tệ đối với người bình thường đã là con số trên trời thế nhưng ở Giang Thành thì như vậy không được coi là công ty lớn. Vậy thì phó chủ tịch…cũng chẳng là gì.
“Giời ạ, hóa ra là vậy à?”
“Tôi cứ tưởng công ty đa quốc gia gì cơ! Hóa ra là một công ty cỏn con!”
“Vậy mà ra dẻ nữa sao!"
“Thật nực cười!”
“Vậy tôi phải chứng minh thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Điều này...”. Giám đốc Lưu suy nghĩ.
Đúng lúc này, Lệnh Chí Hào đứng lên và nói lớn: “Phó chủ tịch Lâm, anh không phải nói là nhà có rất nhiều tiền sao? Siêu xe cả đống! Thế này đi, anh điều 10 chiếc Lamborghini tới đây để tôi xem thì thế nào?"
Dứt lời, cả Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều nín thở…