Chương 488: Đây không phải hàng giả
Chắc Trương Tinh Vũ có chết cũng không ngờ rằng trong một buổi tụ họp nhỏ thế này lại gặp được nhà thiết kế của Armani?
Trùng hợp quá!
Quá trùng hợp luôn!
Ông trời đang muốn xử lý họ sao?
Trong lòng Trương Tinh Vũ điên cuồng gào thét.
Hai chân Tô Quảng mềm nhũn, ngồi phịch xuống ghế, hai mắt trợn tròn nhìn Dan Moore.
Lâm Chính nhìn chằm chằm người trước mặt.
Lúc này anh mới chú ý đằng sau lưng ông ta còn có thêm mấy người nữa, đó là Chu Phi Phi và Lệnh Chí Hào.
Có lẽ tên Dan Moore đến đây không phải trùng hợp mà là có ý định.
Hoặc có thể đây là kịch bản đối phó với Trương Tinh Vũ.
Lâm Chính không biết Trương Tinh Vũ và vị bạn học này có quan hệ ác liệt đến mức nào, nhưng lúc này cả nhà họ đang bị ép đến bước đường cùng.
"Cái gì? Hàng giả? Trời ạ. Lâm Chính. Cậu là phó chủ tịch công ty lớn, sao có lại mặc hàng giả thế?", Lệnh Chí Hào hét lớn, hơn nữa giọng điệu vô cùng khoa trương.
"Ha ha. Tiểu Hào, con nói gì vậy, đám này nghèo rách mồng tơi, cố ý ra vẻ có tiền thôi, bây giờ bị người ta vạch trần! Chỉ khổ con lúc trước phải cúi đầu khom eo với chúng!", Chu Phi Phi cười khẩy.
"Mẹ, con biết con sai rồi, haizz, chỉ có đám nghèo hèn này được lợi thôi!", Lệnh Chí Hào cười ha ha.
Những bạn học khác cũng bắt đầu chỉ chỉ chỏ chỏ.
"Làm gì vậy! Tên này cố ý chạy đến đây làm bộ làm tịch!"
"Chẳng nhẽ đây chính là mấy tên nghèo giả làm chủ tịch trong truyền thuyết sao?"
"Tôi nói rồi mà, tên Lâm Chính con rể nhà họ Tô chỉ là một tên ăn bám thôi, làm gì có tiền đồ!"
"Hừ, Trương Tinh Vũ cũng thật là, không có tiền thì nói thẳng ra là không có tiền đi, làm bộ bày đặt! Đúng là nực cười!"
"Đúng vậy. Mất mặt quá đi!"
Tiếng bàn tán vang lên không ngớt.
Mặt Trương Tinh Vũ đỏ bừng lên.
Bây giờ bà ta chỉ muốn kiếm cái lỗ nào để chui xuống.
Mất mặt quá!
"A Quảng, chúng... chúng ta đi... chúng ta mau đi thôi...", Trương Tinh Vũ cúi đầu, kéo gấu áo chồng mình, muốn rời đi.
Bây giờ bà ta chỉ muốn về nhà.
Lâm Chính thở dài, không nói gì, định rời đi.
Đúng lúc này, cửa lớn đột nhiên mở ra.
Trương Tinh Vũ hơi sững sờ, quay đầu lại, lại nhìn thấy Ly Tiểu Mỹ mặt mày nghiêm túc đi tới.
"Trương Tinh Vũ, mọi người không thể rời đi như vậy!"
"Tiểu Mỹ, bà làm gì vậy?", Trương Tinh Vũ kinh ngạc nhìn người bạn học mình quen mấy chục năm trời.
Bà ta nhớ Ly Tiểu Mỹ là lớp trưởng hồi bà ta học cấp hai, là người thông minh lanh lợi, được lòng rất nhiều bạn học, bà ta cũng rất thích người này, nên chơi với Ly Tiểu Mỹ, nhưng bà ta dần dần phát hiện, dã tâm của Ly Tiểu Mỹ rất lớn, luôn muốn trèo cao, càng cao càng tốt, mặc dù bây giờ bà ta sống không tồi, nhưng Trương Tinh Vũ phát hiện ra bà ta và Ly Tiểu Mỹ này đã là người của hai thế giới khác nhau.
Hoặc ngay từ lúc bắt đầu, Ly Tiểu Mỹ không hề coi bà ta là bạn thật sự.
Trương Tinh Vũ chỉ hy vọng Ly Tiểu Mỹ nể tình là bạn học, cho bà ta rời đi, để bà ta giữ được chút lòng tự tôn cuối cùng này.
Nhưng rõ ràng... Ly Tiểu Mỹ không định làm như vậy.
"Trương Tinh Vũ, bà gây chuyện ở buổi họp lớp thì thôi, bà còn ung dung để con rể bà làm hại ông Dan Moore, còn để con rể bà mặc hàng nhái đến đây. Nếu như chỉ là hàng nhái bình thường tôi sẽ không tính toán, nể tình là bạn bè, tôi sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng thứ cậu ta mặc lại là bộ vest nhái của ông Dan Moore, bà biết điều này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là bà đang sỉ nhục ông Dan Moore, nhà các người không tôn trọng ông Dan Moore. Ông Dan Moore là khách quý của tôi, các người không tôn trọng ông ấy tức là không tôn trọng tôi! Tôi muốn các người lập tức trịnh trọng xin lỗi tôi, xin lỗi ông Dan Moore! Nếu không... các người sẽ không dễ dàng bước qua được cánh cửa này đâu!", Ly Tiểu Mỹ thẳng thắn nói.
Vừa dứt lời, mặt Trương Tinh Vũ đỏ như máu.
Bà ta lùi về sau, trợn trừng mắt không tin nổi nhìn Ly Tiểu Mỹ.
Cùng lúc này, những bạn học khác cũng ồn ào lên tiếng.
"Tiểu Mỹ nói đúng lắm, Tinh Vũ, bà làm thế là không đúng!"
"Chúng ta không phải kẻ nịnh bợ, bà cần gì phải thùng rỗng kêu to như vậy?"
"Tinh Vũ, nhiều năm như vậy mà bà vẫn chưa thay đổi được cái tính này của mình à? Ha ha, nực cười quá".
"Mất mặt quá thôi, Tinh Vũ, bà cho rằng bà chỉ làm mình bà mất mặt thôi à? Bà làm mất mặt của tất cả mọi người ở đây, bà mau xin lỗi, nếu không chuyện này không xong đâu!"
"Đúng vậy, mau xin lỗi!"
"Xin lỗi đi!"
"Trương Tinh Vũ, bà nghe thấy chưa? Xin lỗi đi!"
...
Trong phòng riêng vang lên tiếng ồn ào.
Mọi người tức giận lên tiếng, ai ai cũng vô cùng kích động.
Trương Tinh Vũ lập tức chìm ngập trong tiếng chỉ trích của mọi người.
Bà ta mím chặt môi, mắt nhòa lệ, hai tay cuộn chặt.
Tuy nhiên đúng lúc này bà ta không có lựa chọn nào khác.
Những bạn học ở đây khiến bà ta cảm thấy quá áp lực.
Bà ta cuối cùng không chịu nổi nữa.
Bà ta cảm giác mình sắp không thở nổi nữa.
Chỉ thấy bà ta tiến lên hai bước...
"Tinh Vũ...", Tô Quảng gọi bà ta.
Trương Tinh Vũ không nói gì, đi đến trước mặt Dan Moore và Ly Tiểu Mỹ, bà ta mệt mỏi nhìn hai người, hít sâu một hơi, mở miệng nói.
Nhưng ngay giây sau...
Bốp!
m thanh giòn tan vang lên.
Trương Tinh Vũ liên tục lùi về sau. Khi hoàn hồn lại mới cảm giác được gò má bản thân nóng bỏng, đau đớn vô cùng, ở bên kia Ly Tiểu Mỹ giơ tay, mắt đầy vẻ kiêu ngạo nhìn bà ta.
"Tiểu Mỹ, bà... bà đánh tôi sao?", Trương Tinh Vũ kinh ngạc nói.
"Đương nhiên, bây giờ bà có thể xin lỗi rồi!", Ly Tiểu Mỹ mặt lạnh lùng nói.
"Bà..."
Trương Tinh Vũ tức run người.
Nếu là bình thường, bà ta đã xông đến cấu xé Ly Tiểu Mỹ như một người phụ nữ chanh chua.
Nhưng hôm nay toàn bạn học đứng đây, bà ta biết mình đã đủ mất mặt rồi, không thể mất mặt thêm nữa, không thể được...
Bà ta cố kìm nước mắt, kìm cơn đau, từ từ bỏ sự kiêu ngạo của mình đi.
"Tinh Vũ", Tô Quảng đau đớn hét lên.
Nhưng vô dụng.
Chỉ nghe thấy Trương Tinh Vũ khàn giọng nói.
"Lâm Chính, cậu... cậu làm loạn gì vậy?", Trương Tinh Vũ kinh ngạc nhìn anh.
"Con không làm loạn, mẹ, mẹ không cần xin lỗi, ngược lại, họ mới phải xin lỗi mẹ!", Lâm Chính nói tiếp.
"Tại sao?”, Trương Tinh Vũ bất giác hỏi lại.
"Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì bộ đồ trên người con... không phải hàng giả!", Lâm Chính lạnh lùng nói.