Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3487: hôm nay không phải anh muốn đi là đi được




Về mặt võ kỹ, Lâm Chính quả thật không phải đối thủ của anh ta, nếu giao đấu trực diện với anh ta, Lâm Chính còn không có cơ hội chạm vào anh ta.

Tuy nhiên, nếu Lâm Chính dùng cách dẫn nổ khí kình coi như bom sống kéo anh ta chết chung, vậy thì dưới sự ảnh hưởng của vụ nổ trong phạm vi rộng lớn như vậy, bất cứ chiêu thức nào của anh ta cũng trở thành vô dụng.

Thiên kiêu hạng nhất chắc chăn sẽ bị thương.

Đương nhiên, cái giá là Lâm Chính sẽ bị thương nặng hơn! 

Nhưng không sao, y thuật của Lâm Chính có thể giúp anh lành lại nhanh chóng, giúp anh sống lại từ trạng thái gần chết!

Đây chính là đạo sinh tử mà Lâm Chính nói đến!

Chỉ cần anh không chết, anh có thể sử dụng chiêu thức tương tự cho đến khi thiên kiêu hạng nhất kiệt sức mà chết!

“Thế nào? Có muốn tiếp tục không?”.

Lâm Chính thu trường kiếm lại, sử dụng châm bạc đâm lên người mình, thản nhiên nói.

Thiên kiêu hạng nhất dừng động tác, hờ hững nhìn Lâm Chính, trầm giọng: “Cách làm vụng về nhưng cũng có hiệu quả, tôi đã xem thường y võ rồi, tôi xem thường y võ của anh rồi, thần y Lâm!”.

“Tôi đã nói hôm nay sẽ không có bất cứ ai phải chết! Anh sẽ không giết được bất cứ ai ở đây”, Lâm Chính nói.

“Tôi phải thừa nhận anh đúng là có chút thủ đoạn, vượt ngoài dự liệu của tôi, nhưng anh cũng chỉ vụng chèo khéo chống. Nếu ở một nơi rộng rãi, ví dụ như Thánh Sơn, không ai cản trở được tôi, thủ đoạn của anh sẽ không có hiệu quả đối với tôi. Tôi có một nghìn thủ đoạn để đánh chết anh từ xa, anh thậm chí còn không thấy rõ tôi ở đâu. Nào ngờ hôm nay anh mời nhiều cao. thủ bảo vệ, thu nhỏ khu vực giao đấu giữa đôi bên, nhờ vậy chiêu này của anh mới có hiệu quả. Không thể không nói anh rất may mắn, thần y Lâm!”. 

Thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nói, ánh mắt lia sang Vạn Kình Tùng.

Lúc này anh ta mới nhìn thấy nơi ngực Vạn Kình Tùng treo đầy huân chương, chợt hiểu ra mọi chuyện.

Hôm nay e là không thể giết được Lâm Chính. “Anh nói có lý, nhưng anh lại quên mất một điều”.

“Điều gì?”, thiên kiêu hạng nhất quay lại nhìn Lâm Chính, mắt ánh lên vẻ hứng thú.

“Anh tự tin cho rằng tôi chỉ có một loại thủ đoạn thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Anh không nghĩ rằng nếu ở nơi rộng rãi, tôi sẽ giết anh chứ không phải anh giết tôi?”.

Thiên kiêu hạng nhất bình tĩnh nhìn anh, không đáp lời.

Một lúc lâu sau, anh ta mới lộ ra một nụ cười.

Đó là nụ cười từ tận đáy lòng.

“Thần y Lâm, anh là người thú vị nhất mà tôi từng gặp! Tôi đột nhiên cảm thấy giết anh rồi thì có hơi đáng

tiếc! Nhưng nguyên tắc của tôi không đổi, anh sẽ chết trong tay tôi, tất cả những người bên cạnh anh cũng sẽ chết vì sự ngu xuẩn và vô tri của anh. Hôm nay đến đây thôi, tôi sẽ cho anh sống thêm vài ngày, lần sau gặp lại anh sẽ phát hiện mọi thủ đoạn của anh đều không có tác dụng gì. Dù anh có mời ai đi nữa cũng không thể bảo vệ cho anh được!”.

Thiên kiêu hạng nhất lạnh nhạt nói, sau đó tung người nhảy lên, định rời đi.


Hôm nay là thời cơ rất tốt để giết thiên kiêu hạng nhất, dù có liều mạng cũng phải giữ anh ta lại đây!

Lâm Chính suy nghĩ trong lòng, bất chấp tất cả, thậm chí hét lên thân phận của anh ta.

“Khốn nạn! Thần y Lâm, anh nghĩ tôi không giết được anh thật sao?”, thiên kiêu hạng nhất phẫn nộ, sát ý toàn thân dâng tràn.