Bây giờ Lâm Chính hoàn toàn không thể động đậy, nhìn thế nào cũng là anh thua.
Nhưng Lâm Chính lại không trả lời, chỉ mở to mắt, cố gắng thở dốc.
Trên người anh cắm không ít châm bạc, có lẽ là trước khi chiến đấu anh đã âm thầm châm lên người mình.
“Chuẩn bị ra tay!”.
Vạn Kình Tùng không ngồi yên được, đứng bật dậy, quát khẽ.
Các cao thủ xung quanh lập tức tiến vào tường khí, dự định đi cứu Lâm Chính.
Trần Chiến và Chung Chấn cũng tiến lên, dồn ép thiên kiêu hạng nhất.
Giờ phút này, Lâm Chính chỉ còn chút hơi tàn.
Bọn họ vừa tiến vào võ trường, dường như đã khiến thiên kiêu hạng nhất cảm thấy áp lực.
Anh ta nhìn quanh, thản nhiên nói: “Vốn dĩ tôi muốn để anh thở thêm một lúc, nhưng những người cứu viện mà anh mời tới dường như không muốn cho anh cơ hội. Đã vậy tôi chỉ đành kết liễu anh sớm hơn thôi!”.
Nói xong, thiên kiêu hạng nhất cất bước lao về phía Lâm Chính, khẽ động ngón tay. Một luồng kiếm quang lóe lên từ đầu ngón tay anh ta, chuẩn bị chém tan xác Lâm Chính.
Vèo!
Đúng lúc đó, một luồng kiếm quang bay ra trước một bước, chém về phía thiên kiêu hạng nhất.
“Cái gì?”.
Thiên kiêu hạng nhất hít sâu một hơi, dừng bước lùi về sau, tránh khỏi kiếm quang.
Định thần nhìn lại mới phát hiện một cánh tay của Lâm Chính đã khôi phục, hơn nữa còn đang cầm một thanh thần kiếm chỉ vào thiên kiêu hạng nhất!
“Tứ chi của anh... không phải đứt cả rồi sao?”.
Thiên kiêu hạng nhất sửng sốt, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.
“Tôi không phải... đã nói rồi sao? Xét về võ kỹ... tôi không bằng anh... nhưng xét về sinh tử, anh... không bằng tôi....
Lâm Chính gian nan thở dốc, sau đó nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, bò tới từng chút một.
Thiên kiêu hạng nhất im lặng.
Mọi thứ có thể gọi là thần tích!
Lâm Chính đứng dậy lần nữa, khí tức bình phục, cả người dường như đã thay da đổi thịt...
Nhìn đến đó, thiên kiều hạng nhất rốt cuộc cũng hiểu ý Lâm Chính nói.