Lâm Chính run rẩy, nhìn những dược liệu thần kỳ kia với ánh mắt nóng bỏng.
Anh biết không thể lấy hết cây thuốc đi, trước mắt chỉ cần gom đủ dược liệu cần thiết cho Đại Vô Phi Thăng Đan là được.
Mặc dù ở đây không có tất cả dược liệu để luyện chế Đại Vô Phi Thăng Đan, nhưng nhiều dược
liệu có thể thay thế.
Sau một phen tìm kiếm, anh đã gom đủ hơn một nửa.
Thật đáng mừng! Xem ra viên thần đan trong truyền thuyết này có hi vọng luyện được!
Lâm Chính nhìn trái nhìn phải, lưu luyến quên
“Này, mày đang làm gì vậy? Mày ở trại nào? Ai cho mày vào đây?”.
Một tiếng quát hung dữ đánh thức Lâm Chính.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn, chợt thấy một người đàn ông mặc Hoa phục từ phía cửa bước nhanh tới, lạnh lùng quát lên với anh: “Mày là ai?”.
Lâm Chính giơ lệnh bài trong tay ra, lên tiếng: “Tôi là người của Cửu Trại, vâng lệnh bà cụ Bạch đến đây hái thuốc”.
“Cửu Trại?”.
Người đàn ông kia liếc nhìn lệnh bài trong tay Lâm Chính, lạnh lùng nói: “Bà già đó còn chưa chết à? Người cũng già rồi, không lâu nữa là xuống lỗ, ngày nào cũng lãng phí thuốc của vườn thuốc. Tao. mà là bà ta thì chết quách cho xong, khỏi lãng phí tài nguyên của Thiên Tính Gial”.
Câu nói này thật là quá quất.
Lâm Chính nhíu mày: “Bà cụ Bạch tốt xấu gì cũng là trưởng bối, anh ăn nói như vậy không đúng lắm nhỉ?”.
“Một lũ vô dụng ở Cửu Trại, tao muốn nói gì thì nói! Nếu không phải người trong tộc còn coi trọng tình cảm, Cửu Trại bọn mày mà xứng có chỗ đứng trong tộc hay sao? Sớm đã bị đuổi ra ngoài canh cửa thôn rồi! Một đám phế vật vô dụng! Mau lăn ra khỏi đây cho tao!”, người đàn ông mắng chửi.
Lâm Chính liếc nhìn người đó, quay người rời đi thẳng.
Anh vốn là người ngoại tộc, đến đây chỉ để hái thuốc, được thì không nên gây chuyện thị phi.
Nhưng đôi khi rắc rối không phải anh muốn tránh là có thể tránh.
“Ai bảo mày đi như vậy? Mày không nghe rõ lời tao nói sao? Tao bảo mày lăn! Không phải bảo mày đi!”, người đàn ông lớn tiếng chửi.
“Anh nói cái gì?”, Lâm Chính quay người nhìn chằm chằm người đó.
“Ô hô, mày lại còn nổi nóng nữa à? Tao nói cho mà biết, vườn thuốc này là do Tam Trại bọn tao bỏ. công bỏ sức ra nuôi dưỡng, Cửu Trại bọn mày muốn lấy thuốc thì phải yên phận chút! Lăn ra khỏi vườn thuốc thì mới có thể lấy thuốc đi, nếu không thì để tất cả thuốc lại cho tao, và một cái chân nữa!”, người đàn ông lạnh lùng nói.
Lâm Chính không quan tâm đến lời hắn nói, chỉ ung dung nhìn.
“Khốn nạn!”. Người đàn ông nổi giận, lao về phía Lâm Chính.
“Dám phớt lờ tao à? Tao cho mày biết tay!”, hắn gào lên, đánh một chưởng về phía Lâm Chính.
Khi Lâm Chính chuẩn bị ra tay đánh trả, một bóng người đã bay tới, đánh về phía người đó một chưởng.
Rầm!
Hai chưởng đối chọi nhau, người đàn ông kia bay đi.
Nhìn lại mới biết là Bạch Nan Ly.
“Thần y Lâm, anh không sao chứ?”, Bạch Nan Ly đáp xuống bên cạnh Lâm Chính, khẽ hỏi.
“Tôi không sao”.
“Vậy thì tốt”. Bạch Nan Ly thở phào nhẹ nhõm.
“Khốn nạn! Bạch Nan Ly, mày thật to gan! Dám ra tay với người của Tam Trại?", người đó nổi giận, liên tục gào lên.
“Người của Tam Trại thì sao? Người của Cửu Trại đến lấy thuốc, mày lại làm khó dễ người của Cửu Trại, mày có ý gì?”, Bạch Nan Ly bực tức.
Hai bên chỉ mới giao đấu mấy chiêu, Bạch Nan Ly đánh một chưởng vào ngực người đàn ông kia, làm hẳn văng ra xa.
Người đàn ông kia ngã xuống đất nôn ra máu, khí kình hộ thể trên người tan rã, không đứng dậy được.
“Thông báo cho người của Tam Trại đưa hăn đi chữa trị, chúng ta đi thôi!”.
Bạch Nan Ly khinh thường nhìn người đàn ông kia, sau đó rời khỏi vườn thuốc cùng Lâm Chính.