Bạch Nan Ly cũng không giấu giếm, bẩm báo sự thật là Lâm Chính đến xin thuốc.
Trừ chuyện bọn họ bị Lâm Chính cho uống thuốc độc, dù sao đó cũng không phải chuyện gì tốt.
Bà cụ ngước mắt nhìn lên quan sát Lâm Chính, chỉ một ánh nhìn, mắt bà cụ không khỏi lóe sáng.
“Đúng là một cậu nhóc đẹp trai! Cậu nhóc, lại gần đây cho tôi xem nào”, bà cụ Bạch cười nói.
“Vâng, thưa bà”, Lâm Chính đến gần hơn một chút.
Bà cụ quan sát lần nữa, nhìn Lâm Chính từ trên xuống dưới, đột nhiên hồi hộp, đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm cổ tay Lâm Chính, lúc sau lại bật cười, liên tục gật đầu tán thưởng: “Tốt! Tốt! Tốt! Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao! Tuổi trẻ tài cao!”.
“Bà cụ quá khen”, Lâm Chính chắp tay nói.
“Nan Ly, đến phòng bà lấy lệnh bài lại đây. Cậu nhóc, cậu mang theo lệnh bài của tôi là có thể vào được vườn thuốc. Lúc còn trẻ tôi là trại chủ của Cửu Trại này, cũng có chút địa vị, bây giờ đã có tuổi nên lui về phía sau. Nhưng thế gia vẫn phải phụng dưỡng tôi, bảo đảm tôi được khỏe mạnh, cho nên tôi có quyền phái người đến vườn thuốc hái thuốc. Cậu cầm theo lệnh bài vào vườn thuốc, thích loại nào thì cứ lấy, đừng khách sáo, hiểu chưa?”, bà cụ cười nói.
“Cảm ơn bài”.
Lâm Chính lại chắp tay trả lời, sau đó lấy một lọ sứ đổ ra ba viên đan dược, đặt lên bàn.
“Bà cụ, đây là chút tấm lòng của tôi. Bà uống lần lượt ba viên đan dược này vào là có thể tăng thêm hai mươi năm tuổi thọ”, Lâm Chính nói.
Bạch Nan Ly mừng rỡ, vội nói: “Bà nội uống vào đi. Y thuật của thần y Lâm cực kỳ cao siêu, đan dược của anh ấy đều là thật, bà uống vào chắc chắn có thể sống thêm mấy chục năm!”.
Bà cụ lặng lẽ nhìn mấy viên đan dược, một lúc lâu sau đột nhiên cười nói: “Bà tin cậu nhóc này không phải người tầm thường, hai cháu phải đi theo học tập cậu ấy. Còn đan dược này... chắc chăn cũng là bảo bối, nhưng bà đã lớn tuổi, sống đủ lâu rồi! Bà không muốn lãng phí món đồ tốt thế này. Cậu nhóc, cậu không ngại thì có thể để tôi cất đan dược này đi, để lại cho người đời sau trong gia tộc dùng hay không?”.
Lâm Chính sửng sốt, đột nhiên hiểu được ý của bà cụ, lặng lẽ gật đầu không nói thêm nữa.
“Mọi thứ tùy vào bà”, Lâm Chính đáp. “Cảm ơn cậu”, bà cụ khẽ cười. “Bà”.
Thẩm Niên Hoa và Bạch Nan Ly lại khóc thành tiếng.
Bà cụ không bị bệnh tật gì, dáng vẻ như bà hiện nay là do tuổi thọ đã hết, ngoại trừ tăng thọ thì không còn cách nào khác. Nhưng bà cụ đã xem nhẹ mọi thứ, tâm nguyện duy nhất của bà là hi vọng người đời sau có cuộc sống tốt hơn.
Lâm Chính thở dài, cũng không dám nói gì nhiều.
Chiều hôm đó, Lâm Chính cầm theo lệnh bài của bà cụ đi đến vườn thuốc của Thiên Tính Gia.
Vừa bước vào trong, Lâm Chính đã kinh ngạc.
“Thiên Vĩ Thảo!".
“Hoa Băng Hỏal".
“Quả vạn kiếp bất phục
“Rễ sinh sôi bất diệt!”.
Lúc này, Lâm Chính đứng trong vườn thuốc, tim đập điên cuồng.
Anh chỉ muốn lấy hết vườn thuốc này, nhưng anh biết đó là chuyện không thể.
“Lấy thứ cần thiết!”.
Lâm Chính hít sâu một hơi, cả người kích động run rẩy, đưa tay về phía những cây thuốc đó...