"Khốn kiếp! Lũ Thiên Ma Đạo tép riu mà cũng dám khiêu khích Tử Vực chúng tai".
"To gan! Dám lợi dụng chúng ta! Quyết không được tha cho bọn chúng!".
"Phải cho bọn chúng biết tay!".
Các nguyên trưởng nghe xong lời kể của Phong Tiếu Thủy thì đều nổi trận lôi đình, đập tay xuống bàn.
Vẻ mặt Đại nguyên trưởng vẫn bình thản, cúi đầu trầm tư, một lát sau mới ngẩng lên: "Phong Tiếu Thủy, cậu chắc chắn đó đều là ma nhân của Thiên Ma Đạo chứ?".
"Chắc chắn ạ! Chúng tôi còn đánh tay đôi với bọn họ, bọn họ đều dùng ma khí, có phải người Thiên Ma Đạo hay không chẳng lẽ tôi không thể nhận ra?", Phong Tiếu Thủy vội đáp.
"Nhưng Thiên Ma Đạo làm vậy chẳng phải là thừa thãi sao? Tử Vực chúng ta và thần y Lâm đã trở mặt thành thù, bọn họ cần gì phải dùng kế ly gián, giết cậu để giá họa cho thần y Lâm? Để hai bên căm thù nhau hơn sao? Chẳng lẽ bọn họ tưởng lần này chúng ta thất bại thì sẽ cam lòng bỏ qua?", Đại nguyên trưởng nhíu mày nói.
"Cũng có khả năng! Tôi nghĩ bọn họ cũng lo lắng chúng ta sẽ bỏ qua phía Giang Thành! Nghe nói Thiên Ma Đạo đã bị thần y Lâm cho ăn mấy vố đau, nhưng do dạo này đạo chủ Thiên Ma Đạo bế quan, đã hơn mười năm chưa thể xuất quan. Đạo chủ không ra mặt, Giang Thành lại có chính quyền Long Quốc che chở, Thiên Ma Đạo không làm gì được thần y Lâm, bọn họ lo lắng chúng ta sẽ vì vậy mà buông tay. Nếu bọn họ giết đám Tiếu Thủy, giá họa cho thần y Lâm, khiến mâu thuẫn đôi bên sâu sắc hơn, thì chắc chăn Tử Vực chúng ta sẽ dốc hết lực lượng. Đến lúc đó bọn họ đứng sau làm ngư ông đắc lợi chẳng phải quá tuyệt sao?", một nữ nguyên trưởng ở bên cạnh đanh giọng nói.
"Đúng vậy, chỉ sợ đến lúc đó người Thiên Ma Đạo nổi lòng tham không đáy, hạ được Giang Thành lại muốn ra tay với Tử Vực chúng ta!", một nguyên trưởng khác oang oang nói.
"Nhưng tôi nghe nói Giang Thành cũng có ma nhân, liệu có phải là mưu ma chước quỷ của thần y Lâm, cố ý quay mũi giáo, để chúng ta đối phó với Thiên Ma Đạo không?", Đại nguyên trưởng nhíu mày suy nghĩ.
"Không thể nào!".
Đúng lúc này, một nguyên trưởng với vóc dáng thấp lùn gầy gò lạnh lùng hừ một tiếng: "Tuy tình báo do tôi phụ trách lần này nhiều lần có sai sót, nhưng tin này thì vô cùng chính xác. Những người của Thiên Ma Đạo ở Giang Thành đi theo thần y Lâm đều chỉ là đám lâu la, bọn chúng chắc chắn không thể đối phó với đám Phong Tiếu Thủy được. Chỉ có đại ma của Thiên Ma Đạo xuất hiện mới có đủ bản lĩnh đuổi giết bọn họ. Thế nên đây chắc chắn không phải do thần y Lâm gây nên".
"Vậy sao?".
Đại nguyên trưởng lặng lẽ gật đầu, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo: "Ma nhân đúng là ma nhân, hành sự quả nhiên bỉ ổi hèn hạ! Không thể tha thứ! Nhưng... so với Thiên Ma Đạo thì Giang Thành có vẻ dễ đối phó hơn. Cứ giết thần y Lâm trước rồi xử lý chuyện của Thiên Ma Đạo sau".
Mọi người đều gật đầu. Bây giờ đã biết thái độ của Thiên Ma Đạo, Tử Vực cũng sẽ đề phòng nhiều hơn.
Nhưng Phục Sinh Quái Thủ lại cuống quýt kêu lên: "Đại nguyên trưởng, không được!".
"Tại sao?", Đại nguyên trưởng đanh mắt nhìn ông ta.
Phục Sinh Quái Thủ dập đầu đáp: "Đại nguyên trưởng, sở dĩ người của Thiên Ma Đạo cố ý mai phục giết Tiếu Thủy là muốn khiến Tử Vực chúng ta và Giang Thành sống mái với nhau. Bây giờ Giang Thành có Thần Võ Tôn tọa trấn, không còn dễ đối phó như trước đây chúng ta nghĩ nữa. Nếu cố động đến thần y Lâm, thuộc hạ lo rằng Thiên Ma Đạo sẽ thừa nước đục thả câu, gây bất lợi cho Tử Vực chúng ta. Thế nên thuộc hạ đề nghị hãy xử lý Thiên Ma Đạo trước, cho bọn họ biết thái độ của chúng ta. Còn Giang Thành thì không cần quan tâm, bởi vì thần y Lâm biết thực lực của chúng ta, chắc chắn sẽ không dám chủ động chọc vào. Như vậy chúng ta sẽ không bị hai bên cùng tấn công, chờ chúng ta xử lý xong Thiên Ma Đạo, thần y Lâm biết được nhất định sẽ chủ động đầu hàng, cúi đầu xưng thần với chúng ta, sao dám gây sự nữa?".
Nghe thấy thế, rất nhiều nguyên trưởng không khỏi gật gù. "Có lý".
"Đúng vậy".
Phong Tiếu Thủy lại nheo mắt nhìn chằm chằm Phục Sinh Quái Thủ: "Sao thế Phục Sinh Quái Thủ? Ông bị thần y Lâm đánh cho phục rồi à? Còn nói đỡ cho anh ta nữa?".
"Tôi chỉ suy nghĩ cho Tử Vực thôi! Cậu Phong, mong cậu đừng suy đoán lung tung", Phục Sinh Quái Thủ trầm giọng đáp.
"Thế à? Nhưng tôi nghe nói người nào đó không những nhận ơn huệ của thần y Lâm, mà còn được anh ta đưa ra khỏi Giang Thành. Chắc không phải là ông cảm kích thần y Lâm nên mới nói những lời như vậy đấy chứ?", Phong Tiếu Thủy cười khẩy.
"Tiếu Thủy, Phục Sinh Quái Thủ nói có lý, chuyện của Giang Thành tạm gác đó, chờ Tử Vực chúng ta tiếp xúc với Thiên Ma Đạo trước, xem thái độ của Thiên Ma Đạo thế nào. Xử lý xong Thiên Ma Đạo thì Giang Thành nhỏ bé sẽ không công tự phá. Huống hồ, hiện giờ tất cả tin tức về Giang Thành đều không dùng được, phải chờ Tam nguyên trưởng điều tra lại đã, rõ chưa?".
"Vâng, Đại nguyên trưởng", Phong Tiếu Thủy cúi đầu đáp.
"Gọi Nhị nguyên trưởng đến, lệnh cho ông ta đích thân đến Thiên Ma Đạo!".
"Tuân lệnh!".