Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 3209: kẻ đáng ghét nhất chính là người của Thiên Ma Đạo




Hộc! Hộc! Hộc!

Tiếng thở hổn hển vang lên trên con đường làng không một bóng người.

Phong Tiếu Thủy và hai tên đàn em thoát được vẫn đang chạy điên cuồng.

Nỗi sợ hãi bao trùm lấy bọn họ.

Không biết đã chạy được bao xa, cho đến khi khí kình toàn thân cạn kiệt, ai nấy mồ hôi đầm đìa, hai chân mềm nhữn, liền ngã khuyu xuống ruộng lúa mạch ở bên cạnh, không nhúc nhích được nữa.

Bọn họ nằm như vậy khoảng hơn 20 phút mới có một đám người chạy tới.

Đây là người của Tử Vực đến tiếp ứng cho. Phong Tiếu Thủy.

"Phong Tiếu Thủy, chúng tôi dựa vào định vị anh mở để đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sao các anh lại nhếch nhác thế này? Những người khác đâu? Sao chỉ có ba người các anh?", một người đàn ông trọc đầu đanh giọng quát.

Phong Tiếu Thủy khó nhọc bò dậy, nghiến răng gầm lên: "Những người khác chết hết rồi! Mau đưa tôi về gia tộc! Mau đưa tôi về!". 

Bọn họ lập tức ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, sao dám nhiều lời nữa? Liền đưa ngay ba người lên xe, cắm đầu lái về Tử Vực.

Ở Tử Vực.

Trong một tòa nhà to lớn được dựng từ gỗ trắng thuần.

Phong Tiếu Thủy và hai tên đàn em bị lôi xuống xe đưa vào tòa đại điện này.

Phong Tiếu Thủy nằm rạp dưới đất, dường như còn chưa hoàn hồn, cho đến khi trên điện có mấy sự tồn tại đáng sợ mang theo khí tức hằng cổ u trường, sâu không thấy đáy đi tới, bọn họ mới khó nhọc bò dậy khấu đầu.

"Phong Tiếu Thủy... bái kiến các vị nguyên trưởng..."

"Phong Tiếu Thủy, sao bây giờ cậu mới về? Phục Sinh Quái Thủ đã về Tử Vực từ lâu rồi! Cậu đi đâu hả? Những người khác đâu?".

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên để chòm râu dê, hai bên tóc mai điểm bạc, đanh giọng hỏi, ngữ khí vô cùng nghiêm khắc.

"Đại nguyên trưởng... bọn họ... xảy ra chuyện ngoài ý muốn...", Phong Tiếu Thủy ngập ngừng một lát rồi cúi đầu đáp.

"Chuyện ngoài ý muốn?".

"Vâng, Tiếu Thủy vốn định mang đầu của thần y Lâm về, không ngờ lại đụng độ với Thần Võ Tôn trong học viện Huyền Y Phái. Hóa ra Thần Võ Tôn là người bên phía thần y Lâm, có bà ta giúp đỡ, tôi không làm gì được thần y Lâm cả! Đã có mấy người chết trong tay Thần Võ Tôn..."

"Thần Võ Tôn? Xem ra năng lực bộ phận tình báo của Tử Vực chúng ta quá kém cỏi rồi, ngay cả mối quan hệ giữa Thần Võ Tôn và thần y Lâm cũng tức phái người đi điều tra, nói với đám người của bộ phận tình báo, nếu để xảy ra sơ sót thì xử lý cả lũ!", Đại nguyên trưởng mặt không cảm xúc nói.

Ông ta vừa dứt lời, mấy người khác đều cúi đầu xuống.

"Vâng, nguyên trưởng".

"Còn Phong Tiếu Thủy, lần này các cậu không hoàn thành nhiệm vụ, khiến Tử Vực mất hết thể diện, còn làm ầm ï lên khiến tất cả mọi người đều biết, không thể tha thứ được!", Đại nguyên trưởng vung tay lên: "Dẫn lên đây!".

Lập tức có người dẫn Phục Sinh Quái Thủ bị còng tay xích chân đưa vào đại điện.

Phục Sinh Quái Thủ quỳ dưới đất, sắc mặt trắng bệch, vô cùng tiều tụy, hiển nhiên trước đó đã phải chịu hình phạt.

"Các ông làm việc kém cỏi, làm tổn hại thanh danh nghìn năm của Tử Vực chúng ta, tội không thể tha, giờ phạt các ông vào Hung Ngục sám hối ba ngày, các ông có phục không?", Đại nguyên trưởng trầm giọng nói.

Mấy người nghe thấy thế liền tỏ vẻ sợ hãi, nhìn Đại nguyên trưởng với ánh mắt khó tin.

Nhưng cuối cùng vẫn không ai dám phản bác, nhất tề dập đầu kêu lên: "Chúng tôi sẵn lòng chịu phạt!".

"Được rồi, thu xếp rồi đến Hung Ngục đi", Đại nguyên trưởng phất tay.

"Đại nguyên trưởng, Tiếu Thủy còn một chuyện chưa bẩm báo", Phong Tiếu Thủy vội nói.


"Chuyện này liên quan gì đến Thiên Ma Đạo?", Đại nguyên trưởng trầm giọng hỏi.

"Hành động của Thiên Ma Đạo quả thực còn bỉ ổi hèn hạ hơn!".

Ánh mắt Phong Tiếu Thủy đầy phẫn nộ, kể lại tất cả sự việc.