Người ở đây trở nên hỗn loạn, ai cũng thấy bàng hoàng bất an, khiếp hãi lo sợ.
Phòng livestream cũng bùng nổ.
Người dân mạng điên cuồng bình luận.
“Thần y Lâm không mưu tài hại mệnh, dùng thuốc dỏm lừa tiền đấy chứ?”.
“Trời ạ, lòng dạ thần y Lâm xấu xa vậy sao?”.
“Uổng cho bố mẹ tôi ngày nào cũng noi gương cậu ta, không ngờ cậu ta là người như vậy!”.
“Hình tượng sụp đổ rồi! Hình tượng của thần y Lâm trong lòng tôi sụp đổ rồi!".
“Anh ta ngã xuống từ trên thần đàn rồi, nếu chuyện này là thật, anh ta sẽ để lại tiếng xấu ngàn đời!".
“Cuối cùng anh ta cũng chỉ là doanh nhân, không phải bác sĩ”.
“Người này thật ác độc! Anh ta sẽ không được chết tử tết Phải xuống mười tám tầng địa ngục!".
Trên mạng không ngừng vang lên tiếng mảng chửi.
Người ở đây cũng trở nên mất khống chế, người người kích động, giơ cao tay hét lên.
Cũng có người muốn xông tới đánh Lâm Chính.
Nhưng rõ ràng những người này đều là do bên công ty Lôi Lực sắp xếp để khích động tâm trạng của mọi người.
Dù sao chính chủ là Lâm Chính cũng chưa lên tiếng.
“Chủ tịch Lâm, phải... phải làm sao đây?”, Từ Thiên hoảng sợ.
“Gọi nhân viên bảo vệ đến đây, ngoài ra, điều một vài người tới giữ trật tự nơi này, bảo vệ an toàn cho Chủ tịch Lâm!”, Mã Hải quay lại dặn dò người bên cạnh.
“Vâng!". Người ở bên cạnh lập tức chạy đi. “Chủ tịch Lâm, có cần tạm thời rời đi không, tôi thấy ở đây sắp mất khống chế rồi”, Mã Hải cẩn thận hỏi.
“Bây giờ mà đi thì chẳng phải là tôi sợ tội chạy trốn hay sao?”, Lâm Chính nói.
“Vậy chúng ta...”. “Yên tâm, tôi tự có cách”.
Lâm Chính thản nhiên đáp, sau đó đi tới trước, bình tĩnh nói: “Mọi người đừng nóng nảy, xin hãy nghe tôi nói!".
“Thần y Lâm, đến lúc này rồi mà cậu còn định giảo biện cái gì? Chẳng lế cậu nghi ngờ y thuật của Tôn Tư Mạc?”, Phục Sinh Quái Thủ lạnh nhạt lên tiếng.
“Tôi đâu có bản lĩnh dám nghỉ ngờ năng lực của người đi trước?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy là cậu cảm thấy tôi đang vu khống cậu? Ba loại dược liệu trong thuốc trị nhồi máu não kết hợp với nhau sẽ không khiến bệnh nhân biến thành bại liệt hoặc thành người thực vật?”, Phục Sinh Quái Thủ lại nói.
“Cũng không tính là vu khống, thực ra ba loại thuốc này kết hợp lại đúng là có tác dụng phụ như vậy”, Lâm Chính lại gật đầu.
Lần này tất cả những người đứng đây đều trợn tròn mắt.
Thần y Lâm... lại tự mình thừa nhận?
Hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Cô phóng viên lúc trước cầm micro ngơ ngác nhìn Lâm Chính, đầu óc trống rỗng.
Nhiều người không thể chấp nhận được sự thật này.
“Tử Vực chúng ta truyền thừa nghìn năm, những thuật pháp xa xưa mà chúng ta nắm trong tay bọn họ không thể nào tưởng tượng được. Chúng ta còn cất giữ bản chép tay của Dược Vương Tôn Tư Mạc, nửa phần tàn quyển này đối với chúng ta mà nói chẳng là gì. Mặc dù y thuật của thần y Lâm độc bước thiên hạ, người đời đều lấy làm kinh ngạc, nhưng trước mặt người của Tử Vực thì đúng là hạt cát trên sa mạc, không đáng nhắc tới!”, Phong Tiếu Thủy nói.
Cô gái kia mím môi, cúi đầu xuống, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.
Cô ta biết với thực lực của thần y Lâm hoàn toàn không thể đối kháng với người của Tử Vực!
Mọi thứ đã thành kết cục định sẵn.