Lần này, tim tất cả mọi người như sắp ngừng đập.
Những ánh mắt nhìn chằm chăm cuốn sách cổ xưa mà Phục Sinh Quái Thủ cầm trên tay, sự im lặng bao trùm.
Ông lão kia thì kích động, tròng mắt như sắp rơi ra khỏi hốc mắt. Ông ta bước tới mấy bước, khó tin nhìn cuốn sách, giọng nói run rẩy.
“Ông có thể... có thể cho tôi xem cuốn sách đó không?”.
Ánh mắt ấy giống như nhìn thấy quái vật vậy!
“Tàn quyển của Dược Vương Tôn Tư Mạc, có thể gọi là vật vô giá. Theo lý mà nói, tôi không được cho người khác xem, nhưng hôm nay tôi sẵn sàng công bố nó cho mọi người!”.
Nói xong, Phục Sinh Quái Thủ giao tàn quyển đó cho ông lão.
Ông lão nâng bằng hai tay, nôn nóng lật xem.
Người xung quanh ngước chăm chú nhìn, tập trung tinh thần quan sát ông lão.
Mấy nghìn người mà không có bất cứ tiếng động nào vang lên.
Khoảng ba phút sau, ông lão kia không ngừng run rẩy như bị điện giật, nước mắt giàn giụa, không kìm được mà bật khóc.
“Chuyện gì thế?”.
“Đó có phải là sách của Dược Vương Tôn Tư Mạc không?”.
“Không biết”. Đám đông dần dần mở miệng bàn tán.
Phục Sinh Quái Thủ lại mỉm cười: “Ông thấy thế nào?”.
“Là thật! Là thật!”.
Ông lão run rẩy nói, kích động hét lên.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ồ lên.
“Đúng là thật sao?”.
“Ông lão đó nói có đáng tin không?”.
“Sao lại không đáng tin? Ông lão đó là bác sĩ Hàn ở phía Nam thành phố! Ông ấy đã theo nghề y ở Giang Thành chúng ta năm mươi năm. Lúc bố tôi còn sống, danh tiếng của ông ấy đã lan rộng khắp một nửa Giang Thành! Chỉ là bây giờ Giang Thành xuất hiện thần y Lâm quá chói mắt, vả lại ông ấy là người khiêm tốn, các anh chưa nghe qua cũng bình thường. Nhưng ông ấy rất có quyền lực, ông ấy là hội viên của Hiệp hội Đông y Long Quốc, lời ông ấy nói rất đáng tin!”.
Một người qua đường nhiệt tình phổ cập kiến thức cho mọi người.
“Hả? Tôi... Tôi không muốn chết”.
“Vậy phải làm sao? Phải làm sao?”.
“Tiêu rồi! Tiêu thật rồi!”.