“Nếu tôi không bảo vệ được thiếu gia, quay trở lại cũng chỉ có đường chết, vì vậy tôi chỉ có thể cố gắng hết sức!", ông già lầm bầm trong khi khạc ra máu.
"Nếu vậy thì chúng ta cũng đều có nỗi sợ hãi là thiên kiêu hạng nhất. Nếu đã vậy, ông hãy đi đi”.
Thuỷ Thánh Võ khàn giọng nói.
Ông già vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Thủy Thánh Võ: "Các hạ có thể thả tôi đi sao?"
"Giết ông cũng vô nghĩa, tôi cùng thiên kiêu hàng đầu đã kết thù. Kiểu gì hắn cũng sẽ tự mình tới Long Xuyên. Nếu như tôi đánh bại hẳn, ông đương nhiên không dám làm gì tôi. Còn nếu tôi đánh không lại hắn, bị hắn giết, nhà họ Thuỷ cũng khó thoát khỏi bàn tay tàn độc của hắn. Ông sống hay chết cũng không thay đổi được gì, hà cớ gì không thả ông đi, coi như một chút tình người mà thôi”, Thủy Thánh Võ thở dài.
Nghe được lời này, ông giả tâm trạng phức tạp.
Ông ta lau đi vết máu trên khoé miệng, chắp tay trầm giọng nói với Thuỷ Thánh Võ: "Đa tạ Thánh Võ thiên kiêu!"
Nói rồi, ông ta quay người bỏ đi.
Ông ta không dám đi một mạch, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, tựa hồ lo lắng Thủy Thánh Võ đánh lén sau lưng.
Tuy nhiên, Thuỷ Thánh Võ chỉ ngồi xuống tảng đá bên cạnh mà không nói lời nào.
Ông lão yên lặng nhìn, đôi mắt già nua co giật, cuối cùng nhảy phốc lên, chạy trốn về phía xa.
Trận chiến này đã kết thúc theo cách như vậy. Mọi người xung quanh đều thở dài.
"Sao không giết hắn đi cho thỏa nỗi hận? Nếu phái người đuổi theo, như vậy Long Hằng cũng không thể trốn được quá xa”, Lâm Chính bước lên phía trước nhẹ giọng nói.
"Không cần thiết!"
Thuỷ Thánh Võ thở ra một hơi, gượng cười nói: "Lâm thần y, lần này lại phải cảm ơn anh rồi!"
"Anh không cần phải nói lời cảm ơn. Mọi thứ dường như không diễn ra như chúng ta mong đợi. Tiếp theo, anh định sẽ giải quyết như thế nào?"
Bây giờ anh ta chỉ có thể cầu xin thiên kiêu hạng nhất ban phát cho mình chút lòng từ bi.