“Kẻ đó là ai mà có y thuật cao siêu vậy?”, đám đông thất kinh.
Thần Võ Tôn hai mắt sáng rực, vội đứng bật dậy: “Y thuật của kẻ này cao minh như vậy, xem ra những gì cậu ta nói trước đó không phải là nói khoác”, Thần Võ Tôn lầm bầm.
“Nuốt đi”, Lâm Chính lấy ra hai viên đan dược vứt cho Thủy Thánh Võ.
Thủy Thánh Võ nhận lấy, nhét vào miệng. Trong nháy mắt, vết thương trên cơ thể anh ta dần phục hồi. Không chỉ vậy, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nặng cũng nhanh chóng được chữa lành. Cảnh tượng đó thật thần kỳ.
“Thủy Thánh Võ, chuyện tới nước này rồi thì cũng không cần phải khách sáo nữa. Anh cứ làm những gì mình thích đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Được”, Thủy Thánh Võ gật đầu, nhìn ông cụ với vẻ mặt dữ tợn. Nhà họ Thủy cũng biết giờ là lúc liên quan tới việc sống còn của nhà họ Thủy, nếu không chiến đấu thì chỉ có ngồi mà chờ chết. Thế là tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Họ bao vây ông cụ và Long Hằng.
“Khốn khiếp. Các người đối kháng với chúng tôi sao?”, Long Hăng tức giận, gầm lên. Nhưng tới giờ bọn họ không dọa được nhà họ Thủy nữa rồi.
“Tức nước thì vỡ bờ thôi”, Thủy Thánh Võ bước. tới, phóng ra sát khí hừng hực.
Ông cụ thấy vậy bèn nhìn Lâm Chính: “Cậu là ai?”
“Anh ấy là ai không có liên quan gì tới các người hết. Hôm nay ở đây, người sẽ giết các người là tôi — Thủy Thánh Võ”, Thủy Thánh Võ hét lớn.
“Cậu giết nổi tôi không?”, ông cụ hừ giọng.
“Vừa rồi tôi nương tay là vì muốn mọi chuyện được êm xuôi, cậu thật sự cho rằng cậu có bản lĩnh sao?”
Hai mắt Thủy Thánh Võ đỏ au, cả người lao về phía trước, vồ tới chỗ ông cụ. Luồng sức mạnh phóng ra như thủy triều ập tới.
Ông cụ đanh mặt, phóng ra khí tức phòng thủ. Đám đông xung quanh cảm thấy da đầu tê dại.
Một giây sau, mười mấy cây châm được phóng ra ghim lên người Thủy Thánh Võ.
Vụt! Cơ thể Thủy Thánh Võ phát ra ánh sáng,
khí tức cũng tăng lên gấp 10.
Nụ cười trên khuôn mặt Long Hăng tắt lịm.