Quả nhiên giống như những gì Lâm Chính nói. Sau khi ông cụ tuyên bố như vậy thì lập tức quay qua nhìn Thủy Thánh Võ: “Thủy Thánh Võ, cậu sỉ nhục thiên kiêu hạng nhất. Tôi không thể tha. Hôm nay giết cậu là để rửa sạch nỗi nhục này! Cậu, không có ý kiến gì chứ?”
Thủy Thánh Võ trầm mặt, định nói gì đó nhưng cuối cùng anh ta thỏa hiệp: “Nếu đã vậy thì Thánh Võ không có ý kiến, chỉ hi vọng sau khi tôi chết chuyện này sẽ kết thúc”.
“Tôi rất vui khi cậu có thể hiểu được. Cậu chết cũng không oan”.
Nói xong ông cụ lao lên như điện xẹt. Luồng sức mạnh kinh khủng phóng ra Cho dù là Thần Võ Tôn thì cũng phải giật mình. Không ai ngờ ông cụ bên cạnh Long Hằng lại là một cao thủ tuyệt đỉnh.
“Chết đi”. Thủy Thánh Võ chỉ nghe thấy một tiếng gầm vang lên, không biết phát ra từ hướng nào. Sau đó là một tàn ảnh xuất hiện ngay trước mặt anh ta.
Thủy Thánh Võ trố tròn mắt. Ngay sau đó là một chưởng đánh dội thẳng xuống ngực Thánh Võ.
Trong nháy mắt...Bùm! Nội tạng của Thủy Thánh Võ như nổ tung. Cơ thể anh ta bay bật ra cạnh bờ sông. Anh ta nôn ra máu, thở gấp. Có vẻ như không còn sống được bao lâu nữa.
Đám đông lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối cho Thủy Thánh Võ. Nào ai có thể ngờ thiên kiêu thứ hai lại có kết cục như vậy.
“Cậu chủ!", người nhà họ Thủy đi theo Thủy Thánh Võ tới đây đều gào lên. Họ lao tới khóc lóc. Hơi thở của Thủy Thánh Võ trở nên yếu dần.
Cuối cùng anh ta cố gắng lên tiếng: “Chuyện này...có thể...coi như kết thúc rồi...phải không!”
'Thế nhưng...ông cụ chỉ lắc đầu: “Vẫn chưa!” “Cái gì?", Thủy Thánh Võ trố mắt.
“Chỉ giết một mình cậu không đủ để rửa sạch nỗi nhục của chủ nhân, cần phải dùng máu của cậu, người thân của cậu, bạn bè của cậu nữa mới được. Thiên kiêu hạng nhất không chấp nhận một sự sỉ nhục như thế này. Đây là giới hạn, vì vậy sau khi cậu chết, tôi sẽ đưa bạn bè, người thân của cậu xuống Diêm Vương gặp cậu. Khi đó mọi chuyện mới coi như kết thúc”, ông cụ nói.
Người nhà họ Thủy thất kinh. Thủy Thánh Võ gào lên: “Các người...quá độc ác. Ép người quá đáng. Tại sao?”
“Tại sao à? Vì cậu yếu hơn chúng tôi. Cậu sống hay chết do chúng tôi quyết định. Chắc cậu không ngây thơ tới mức cho rằng chỉ cần cậu chết thì chúng tôi sẽ tha cho cậu đấy chứ? Cậu sai rồi, dù ngay lúc đầu cậu chủ Long Hãng giết được cậu thì sau đó nhà họ Thủy cũng phải chết. Bởi vì chúng tôi một khi làm việc sẽ không bao giờ để lại hậu họa. Đã ra tay là phải diệt cỏ tận gốc”, ông cụ lạnh giọng.
Thủy Thánh Võ bặm môi.
“Nói vậy thì các hạ sẽ giết cả tôi đúng không?”, lúc này Lâm Chính lên tiếng.
“Khoảnh khäảc cậu đứng ở đây thì cậu đã bị coi là kẻ phải chết rồi”, ông cụ thản nhiên nhìn Lâm Chính.
“Hả?”, ông cụ kinh ngạc.
“Chuyện gì vậy? Thủy Thánh Võ không phải là chết rồi sao? Tại sao lại có thể đứng dậy thế?”
“Nhờ vào y thuật của kẻ đó?”