Đợi người nhà họ Diệp phản ứng lại tìm tới Lâm Chính, Lâm Chính đã đến y quán.
Diệp Tuần Tinh đã đợi ở đó từ sớm.
“Thần y Lâm!”, Diệp Tuần Tinh cúi người, vô cùng cung kính.
“Sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”, Lâm Chính hỏi. “Đã sắp xếp ổn thỏa theo lời dặn của thần y
Lâm, bây giờ Tiên Nhân đang nghỉ ngơi trong y quán, đợi thần y Lâm chữa trị”.
“Được, ông vất vả rồi, quay về nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính gật đầu đáp.
“Thần y Lâm khách sáo rồi, sau này người nhà họ Diệp sẽ nghe theo lời sai bảo của thần y Lâm”.
Diệp Tuần Tinh nói xong thì quỳ xuống đất, dập đầu với Lâm Chính, sau đó mới rời đi.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn ông ta, sau đó mời bước vào trong y quán.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch, toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng châm bạc trên người bà ta đã không còn hiệu lực giảm đau.
Chủ của y quán là một bác sĩ Đông y lâu năm. Khi biết thần y Lâm tới, ông ta đã đợi ở đây từ sớm, nhưng lại không dám châm cứu cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân.
“Cậu chính là thần y Lâm sao? Tôi là chủ của y quán Thanh Tùng, Lý Tiên Hà. Thần y Lâm, ngưỡng mộ đã lâu!”, ông lão hơi cúi người.
“Ông Lý khách sáo rồi! Tình trạng người bệnh không lạc quan cho lắm, tôi phải chữa trị cho bà ấy trước”, Lâm Chính cũng cúi người đáp lại, sau đó vội vàng bắt tay chữa trị. Lý Tiên Hà giúp đỡ Lâm Chính.
Sau một hồi chữa trị, Lâm Chính đã toát mồ hôi đầm đìa.
“Thần y Lâm, kết thúc rồi sao?”.
Trấn Nguyệt Tiên Nhân mở mắt, yếu ớt hỏi.
“Không sao rồi, bà tạm thời ở lại đây nghỉ dưỡng hai ngày là có thể hồi phục”, Lâm Chính cười nói.
“Cảm ơn thần y Lâm! Vậy con trai tôi...
“Hai ngày sau đợi bà hồi phục, tôi sẽ đi cùng bà đến chữa trị cho con trai bà”, Lâm Chính cười nói.
“Được! Được! Thần y Lâm, cảm ơn cậu”, Trấn Nguyệt Tiên Nhân kích động, nước mắt giàn giụa.
“Nghỉ ngơi thật tốt, đợi đến khi hồi phục rồi gọi điện thoại cho tôi”.
Lâm Chính nói, quay người ra khỏi y quán, chuẩn bị đi tìm Tô Nhu.
Chuyện đã giải quyết xong, gia đình Tô Nhu còn đang ở chỗ cảnh sát, đến lúc đi đón họ rồi.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho Tô Nhu thì khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên: “Cô Tâm Ngữ, cô không đi chúc thọ còn ở đây làm gì?”.
“Vâng, nhưng thần y Lâm, tôi... tôi có thể hỏi anh một câu không?”, Diệp Tâm Ngữ không kiên nhẫn được nữa, nói.
“Câu gì?”, Lâm Chính nhìn cô ta.
Diệp Tâm Ngữ nhìn gương mặt vô cùng tuấn tú của Lâm Chính, tim đập nhanh, không dám nhìn thẳng, vội vàng cúi đầu, nói lắp bắp: “Thần y Lâm, tôi nghe mẹ tôi kể, anh nói với mọi người tôi là em gái của anh cho nên anh mới cứu tôi. Nhưng... tôi và anh chỉ mới gặp nhau lần đầu, tôi... tôi thành em gái anh lúc nào? Chẳng lẽ... thần y Lâm với tôi....
Nói đến đó, khuôn mặt Diệp Tâm Ngữ đỏ lên như sắp chảy cả máu ra, đôi tay không ngừng vặn xoän góc áo, cúi gầm mặt.