Ở trong mắt người của giới võ thuật Long Quốc, thiên kiêu hạng nhất luôn là nhật vật cấp bậc truyền thuyết.
Thiên kiêu hạng nhất luôn ở ẩn, chuyên tâm tu luyện. Người từng gặp anh ta vô cùng ít ỏi, thực lực. của anh ta nghe đồn đã đạt tới cảnh giới siêu phàm, không phải võ giả tầm thường có thể so bì. Có người từng nói, tất cả thiên kiêu trên bảng thiên kiêu cùng hợp sức có lẽ cũng không chống đỡ được mười chiêu của thiên kiêu hạng nhất.
Mặc dù Thủy Thánh Võ là thiên kiêu hạng hai, nhưng chệnh lệch với hạng nhất quá lớn.
Khi anh ta thành danh, thiên kiêu hạng nhất đã vang danh thiên hạ, trở thành truyền thuyết.
Lần khiêu chiến này còn là thiên kiêu hạng nhất cử người đến chiến đấu, không phải đích thân anh †a ra tay. Nếu anh ta đích thân ra tay, e rằng Thủy Thánh Võ còn không có cả dũng khí để xuất chiến.
“Anh ta cử ai tới?", Lâm Chính tò mò hỏi.
“Nghe nói là em trai của anh ta. Em trai của thiên kiêu hạng nhất luôn đi theo anh trai tu luyện, được anh ta hướng dẫn, được anh ta giáo hóa. Mặc dù thiên phú của em trai anh ta không bằng anh trai, nhưng thực lực rất đáng sợ. Từ lâu đã nghe nói em trai anh ta muốn lấy Thiên Kiêu Lệnh giành vị trí thiên kiêu hạng hai.
vốn không ưa rắc rối, định nhường Thiên Kiêu Lệnh hạng hai cho hắn, nào ngờ hắn tuyên bố sẽ giết tôi để khẳng định danh hiệu thiên kiêu. Tôi không còn lựa chọn nào khác chỉ đành chấp nhận chiến đấu, mà giao đấu thì sẽ không chết không thôi. Nếu tôi thất bại thì tôi sẽ chết, nếu tôi muốn thắng thì ät phải giết chết em trai anh ta.
"Em trai anh ta mà chết, chắc chẳn anh ta sẽ trút giận lên nhà họ Thủy chúng tôi. Đến lúc đó, nhà họ Thủy sẽ gặp họa vì tôi, như thế tôi thà một mình tôi chết!”, Thủy Thánh Võ bất đắc dĩ thở dài.
“Vì thế nên anh định cố tình thua người kia, để người kia giết chết anh, sau đó lại nhờ tôi cứu sống?”, Lâm Chính hỏi.
“Đúng vậy!”, Thủy Thánh Võ liên tục gật đầu.
“Đó cũng là một cách!".
Lâm Chính bừng tỉnh.
Chẳng trách Thủy Thánh Võ lại khách sáo với Lâm Chính như vậy, hóa ra từ lúc đó anh ta đã muốn nhờ vả Lâm Chính.
“Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng anh phải nhớ rõ lời anh đã hứa. Sau này Giang Thành gặp nạn, anh phải nhanh chóng đến trợ giúp, phải nghe lời hiệu triệu của tôi!”, Lâm Chính thở ra, cực kỳ nghiêm túc nói.
“Thần y Lâm cứ yên tâm, Thánh Võ đã hứa thì sẽ dùng mạng đảm bảo, quyết không nuốt lời!”.
“Được. Lâm Chính gật đầu: “Tôi đến y quán chữa trị cho Trấn Nguyệt Tiên Nhân trước, bảy ngày sau tôi sẽ tới đúng hẹn!”. “Thánh Võ cung kính chờ đợi thần y Lâm tới!”. Thủy Thánh Võ vội vàng chắp tay hành lễ.
Lâm Chính quay người rời đi.
Thủy Thánh Võ lập tức đứng tại chỗ dõi theo, một lúc lâu sau, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cao thủ nhà họ Thủy ở gần đó chạy lại, vừa đau khổ vừa buồn bã.
Thật ra nhà họ Thủy đã không còn phù hợp với Thủy Thánh Võ nữa rồi.
“Mọi người không cần lo lắng, có sự trợ giúp của thần y Lâm, tôi chắc chăn không chết được. Danh hiệu thiên kiêu hạng hai đối với tôi mà nói là một gánh nặng, lần này tặng quách cho người khác sẽ bớt được nhiều rắc rối! Phen này phải trông cậy vào thần y Lâm rồi!".
Thủy Thánh Võ mỉm cười, trong mắt tràn đầy chờ mong.