“Đây là cơ hội duy nhất cho nhà họ Diệp, sao con có thể bỏ qua được. Lẽ nào con lại trơ mắt nhìn nhà họ Diệp bị diệt vong sao?”
“Đồ ngốc này...", Khang Tuệ thở dài.
Đột nhiên có vô số người nhà họ Diệp lao vào.
“Diệp Tâm Ngữ, quả nhiên là ở đây. Mau cùng anh đi tới đại đường”, người đi đầu hô lên.
“Anh Quý Long, có chuyện gì vậy?”, Diệp Tâm Ngữ bàng hoàng.
“Em gây ra chuyện lớn rồi”, Diệp Qúy Long đanh giọng.
Diệp Tâm Ngữ tái mặt, nhìn đám người Diệp. Quý Long. Khang Tuệ lau nước mắt. Bà ta cũng đi cùng.
Lúc này tại đại đường của nhà họ Diệp. Các tầng lớp cấp cao của nhà họ Diệp đều ngồi ở đây. Bà nội của Diệp Tâm Ngữ - Diệp Thị cũng có mặt.
Không ai biết tên thật của Diệp Thị, chỉ biết sau khi bà ta được gả cho nhà họ Diệp thì đổi thành Diệp Tinh. Bà cụ tầm 80 tuổi với khuôn mặt gìa nua trắng bệch. Bà ta tay bưng trà với sắc mặt nghiêm túc, không biết là đang vui hay đang buồn.
Bên dưới là những người khác. Ngồi giữa chính là đám người của cậu Thủy. Trong đó có cả Liễu Chiêu Nhi.
“Anh Thủy, sao mọi người lại tới vậy?”, Diệp Tâm Ngữ mặt tái mét, thực ra cô ta cũng đoán ra rồi.
“Cô Diệp, tôi coi cô là bạn vậy mà cô lại đối xử với tôi như vậy. Quá giảo hoạt”, anh ta hừ giọng.
“Anh Thủy, tôi...tôi không hiểu anh đang nói gì”, Diệp Tâm Ngữ sững sờ.
“Còn giả vờ sao? Diệp Tâm Ngữ, cô gặp tôi, nhờ tôi giúp giải vây cho nhà họ Diệp. Sau khi bị tôi từ chối thì cô uất hận, xông vào từng đường, khiến người nhà họ Diệp chúng tôi bị thương rồi lấy cắp Hồng Nguyệt Châu của nhà chúng tôi. Cô...đúng là không coi chúng tôi ra gì”, anh ta gầm lên.
“Cái gì?”, Diệp Tâm Ngữ trố tròn mắt. Cô thật không ngờ anh ta lại đê tiện như vậy, dám mưu hại mình.
“Anh Thủy, chuyện ở từ đường là anh lệnh cho tôi xông vào. Hồng Nguyệt Châu cũng là anh bảo tôi lấy. Tôi căn bản không hề ăn cắp Hồng Nguyệt Châu của nhà anh. Anh đừng có vu oan cho tôi”, Diệp 'Tâm Ngữ tức giận gào lên.
“Vu oan? Hừ, tôi ăn no rảnh rỗi quá nên hại cô hay gì? Diệp Tâm Ngữ, nếu cô có gan thì để tôi lục soát phòng cô. Nếu như cô không ăn trộm Hồng Nguyệt Châu thì chắc chắn trong phòng cô sẽ không có gì”.
“Anh lục thì lục, tôi trong sạch, sao phải sợ anh”, Diệp Tâm Ngữ tức lắm.
Bà cụ Diệp không nói gì. Diệp Tâm Ngữ nín thở. Cô ta ý thức ra được điều gì đó bèn gào lên: “Không thể nào, rõ ràng tôi đã đưa Hồng Nguyệt Châu cho anh rồi, tại sao...nó lại xuất hiện trong phòng của tôi chứ?”
Lúc này cô ta quay qua nhìn Liễu Chiêu Nhi bên cạnh anh ta.
“Chiêu Nhi, lẽ nào...là cậu...đặt vào phòng để hãm hại mình?”, Diệp Tâm Ngữ run rẩy nói.