Trong một phòng thuốc rộng rãi của học viện Huyền Y Phái. Lâm Chính đang ngồi khoanh chân. Trước mặt là năm lò thuốc cực lớn.
Úc ục...Âm thanh sôi sùng sục từ lò thuốc vang lên. Mỗi một lò thuốc cao tầm 3m, dùng đồng xanh tạo ra. Lúc này, chúng đang sôi ùng ục, bốc khói trắng, hương thuốc bay khắp trong không gian.
Lâm Chính mở mắt, nín thở.
“Mùi thuốc khá tinh thuần, xem ra thành công rồi", anh đứng dậy, bước tới trước một lò, tắt lửa đi sau đó mở lò ra.
Khói trắng bay ra nghỉ ngút. Bên trong lò là lớp thuốc cô đặc rất dày. Lâm Chính cho tay vào tìm, cuối cùng lấy ra được một bên đan dược năm màu từ số cặn thuốc kia.
“Đây là đan dược thiên cấp sao? Tuyệt vời. Thật không thể tin được. Đây chính là uy lực của Thiên Phương Thần Thạch à?”, Lâm Chính kêu lên, tưởng mình nhìn nhầm.
Lúc này, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó bèn mở các lò khác ra.
Quả nhiên...Tất cả các lò khác đều là đan dược thiên cấp. Mỗi một viên đan dược đều phát ra năm màu, vô cùng thần kỳ, giống như vật phẩm của thần tiên vậy.
Có số đan dược này thì mình có thể kê cao gối ngủ ngon rồi. Thế nhưng chỉ dựa vào chúng thì vẫn chưa thể thắng tuyệt đối, vẫn cần thêm đan dược nữa..., Lâm Chính nhìn số đan dược phát sáng trong tay, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ vọng.
Anh lấy điện thoại ra: “Đồ đã luyện chế xong chưa?”
“Chủ tịch Lâm, thời gian gấp gáp, chúng tôi đã tăng ca rồi. Nhưng thứ này không phải như đồ bình thường, việc mô phỏng không dễ”.
“Tôi chỉ muốn biết còn cần bao lâu nữa?”, Lâm Chính trầm giọng.
“Ít nhất cần một tháng nữa”. “Lâu quá”. “20 ngày”.
“Tôi cùng lắm chỉ có thể cho anh thêm 10 ngày”.
“Chủ tịch Lâm, anh quá đáng quá đấy”.
“Tiền công gấp ba”.
“Đây không phải vấn đề tiền bạc”
“Gấp năm”.
“Chủ tịch Lâm, thật sự không phải là vấn đề tiền bạc. Dù anh có tăng gấp 50 lần thì cũng không kịp, tôi cũng không làm được”, Từ Chính bật lực.
“Gấp 5 và là 15 ngày, làm được không?”
“Điều này...tôi thử xem..",Từ Chính bị dao động.
“Cố gắng làm nhanh”, Lâm Chính tắt máy, thở dài bất lực.
“Xem ra việc mô phỏng lại Thiên Phương Thần Thạch vẫn cần thêm một khoảng thời gian nữa. Như vậy thì cứ lấy bản chính đi luyện đan vậy”.
“Không sao đâu mẹ, con cũng là người nhà họ Diệp, đương nhiên là phải nghĩ cho gia tộc rồi. Giờ anh Thủy đã chịu đứng ra giúp thì chắc chắn nhà họ Diệp sẽ không sao nữa rồi”, Diệp Tâm Ngữ cười nói.
“Tâm Ngữ, con suy nghĩ đơn giản quá. Mẹ cũng từng gặp cậu Thủy đó, e rằng có khi cậu ta không phải thật sự muốn giúp con đâu. Nếu không tại sao lại bảo con xông vào từ đường? Tại sao con lại phải đi lấy Hồng Nguyệt Châu. Tất cả những điều đó sẽ trở thành cái chuôi dao cho cậu ta nằm. Nếu như cậu ta lấy chuyện đó ra làm khó chúng ta thì phải làm sao?”, Khang Tuệ lắc đầu.
“Mẹ, con cũng cân nhắc tới điều đó nên đã giao lại Hồng Nguyệt Châu cho anh ta rồi. Từ đường là do anh ta cho phép con vào, Chiêu Nhi chính mắt nhìn thấy, nên anh ta cũng không làm khó được”, Diệp Tâm Ngữ nói: