Bọn họ đã rất nóng lòng sốt ruột.
Nhậm Nhiên và Nhạn Tề nhanh chân đi tới, chìa tay về phía Lâm Chính, ánh mắt nóng rực, chỉ muốn cướp ngay đồ trong tay anh.
Lâm Chính ném hòn đá trong tay xuống đất, nhưng không ném Tịnh Thế Bạch Liên cho bọn họ, mà đùa nghịch trong tay.
"Anh còn ngây ra đó làm gì? Mau đưa cho tôi!", Nhạn Tề kêu lên.
"Đồ thì tôi có thể đưa cho các anh, nhưng tôi rất †ò mò, các anh lấy nó rồi thì ra được khỏi Giang Thành sao?", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh vừa dứt lời, mấy người đều sửng sốt.
"Chó chết, anh có ý gì hả? Anh còn dám đe dọa chúng tôi sao? Có tin bây giờ tôi khiến anh nằm bẹp một chỗ không dậy nổi không? Hừ, được voi lại đòi tiên à?", Nhậm Nhiên nổi giận, bước tới vung tay tát Lâm Chính.
Lâm Chính đã vứt hòn đá đi, cô ta không sợ anh sẽ hủy Tịnh Thế Bạch Liên nữa.
Nhưng khoảnh khắc cái tát sắp chạm vào má Lâm Chính, một bàn tay anh bỗng chộp lấy cổ tay cô ta nhanh như chớp, sau đó ném một cái.
Vèol
Nhậm Nhiên bay vèo đi, nặng nề ngã xuống đất. "Hả?”".
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bà Vu Hải nín thở, đôi mắt già nua trợn tròn, tỏ vẻ vô cùng khó tin.
"Có chuyện gì vậy? Toàn thân người này không có chút khí kình nào, tại sao... tại sao anh ta có thể đỡ được một chiêu của Nhậm Nhiên chứ?", Nhạn Tề kêu lên thất thanh, đã ý thức được sự bất thường.
"Chẳng phải anh ta là người bình thường thôi sao?", có người ngạc nhiên hỏi.
"Nhầm rồi! Cậu ta không phải là người bình thường! Chắc chắn trước đó cậu ta đã che giấu khí kình, khiến chúng ta nhìn nhầm, cậu ta chắc chắn không phải là người bình thường!", bà Vu nhận ra gì đó, kêu lên.
Mọi người nghe thấy thế, thần kinh đều run lên.
"Không phải là người bình thường?", Nhạn Tề đanh mắt lại, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc anh là ai?".
"Mặc kệ anh ta là ai, giết! Giết anh ta đi!".
Nhậm Nhiên chật vật bò dậy, gào lên.
Cô ta chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như Vậy.
"Cô muốn giết tôi thì tôi xin tiếp, chỉ mong các cô có thể dốc hết sức lực, đừng để lại nuối tiếc, dù sao tôi cũng không bao giờ nương tay với kẻ thù", Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt chứa đầy sát khí.
"Được! Được! Xem ra hôm nay tôi không khiến anh đổ chút máu thì anh sẽ không ngoan ngoãn giao Tịnh Thế Bạch Liên rồi", Nhạn Tê nổi giận.
Tuy đối phương khiến hắn hơi bất ngờ, nhưng đối phương chỉ có một người thì sao hẳn phải sợ?
Nhưng đúng lúc này, dường như bà Vu Hải nhận ra gì đó, lập tức quỳ mọp xuống đất, dập đầu với Lâm Chính.
"Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng!".
Tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn.
"Bà Vu Hải, bà... bà đang làm gì vậy?", Nhạn Tê ngạc nhiên hỏi.
Nhưng bà Vu Hải không thèm đếm xỉa đến Nhạn Tề, chỉ ra sức dập đầu, toàn thân run lên bần bật, dường như đã bị dọa cho vỡ mật.
"Chắc không phải bà ấy bị trúng gió đấy chứ?", Nhậm Nhiên nhíu mày nói.
Nhạn Tề không nói gì.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng giơ tay
Một luồng khí thế giáng từ trên trời xuống, nện vào đám đàn em ở xung quanh đang xông tới.
Tất cả bọn họ lập tức bị trấn áp, khuyu chân quỳ xuống đất, xương đầu gối suýt nữa vỡ nát, không đứng dậy nổi nữa.
Nhạn Tê và Nhậm Nhiên cũng không may mắn thoát được, tất cả đều quỳ xuống đất.