Mấy người đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ kiêng dè.
Diệp Tâm Ngữ cũng không khỏi sửng sốt, không ngờ Lâm Chính lại giở chiêu này.
Như vậy thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay bọn họ.
"Chó chết, anh đừng huênh hoang, tôi thấy trên người anh không có khí kình, thực lực cũng không mạnh mẽ đến đâu, một hòn đá vớ vẩn sao có thể hủy được thần vật như Tịnh Thế Bạch Liên chứ?", Nhậm Nhiên lạnh lùng hừ một tiếng.
"Cô không tin? Có muốn thử không? Xem hòn đá này của tôi có thể đập vỡ Tịnh Thế Bạch Liên hay không!", Lâm Chính bình thản nói, ánh mắt trở nên dữ tợn, đang định ra tay.
"Dừng tay!", Nhạn Tề vội kêu lên: "Tôi đồng ý với yêu cầu của anhl".
"Nhạn Tề!", Nhậm Nhiên vội kêu lên.
"Câm miệng!", Nhạn Tê khẽ quát: "Bọn họ muốn đi thì để họ đi, chỉ cần lấy được Tịnh Thế Bạch Liên thì chúng ta phải sợ ai chứ? Đến lúc đó muốn giết hai người bọn họ chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?".
"Việc này... Thôi được rồi", Nhậm Nhiên do dự một lát rồi vẫn gật đầu.
Nhạn Tề lập tức nháy mắt với đám đàn em.
Đám đàn em lập tức lùi lại.
Đáy mắt bà Vu Hải lóe lên một tia nghi ngờ, kỳ quái nhìn Lâm Chính, ngoảnh sang nói: "Cậu Nhạn Tê, tôi cảm thấy người này có chút không đơn giản, cậu hãy cẩn thận thì hơn".
"Bà nghĩ nhiều rồi, chúng ta có nhiều người như vậy mà phải sợ tên này sao? Hơn nữa, chẳng phải còn có bà sao?", Nhạn Tê cười đáp.
Bà Vu Hải không nói gì, nhưng ánh mắt lại càng tỏ vẻ lo lắng hơn.
"Chuẩn bị xe". Nhạn Tề lại kêu lên.
Một tên đàn em ở bên này ném chìa khóa của một chiếc Mercedes cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy, ngoảnh sang nói: "Tâm Ngữ, cô đi trước đi".
Diệp Tâm Ngữ run rẩy cả người, kinh ngạc nhìn Lâm Chính đáy lòng cô ta rất coi thường Lâm Chính, cảm thấy anh là kẻ vô dụng, tướng mạo †ầm thường, không xứng với chị Tô Nhu, cũng không hiểu tại sao Tô Nhu lại chịu lấy một người như vậy.
Nhưng hôm nay cô ta nhận ra mình đã nhầm.
Điểm tốt và xấu của một người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài.
Cô ta không hiểu gì về Lâm Chính cả.
Cô ta không ngờ vào lúc nguy nan, Lâm Chính lại tự đặt bản thân vào hiểm cảnh để cứu mình.
"Lâm Chính, tôi đi rồi thì anh phải làm sao?", Diệp Tâm Ngữ cố nhịn khóc, cắn răng hỏi.
"Yên tâm đi, chẳng phải còn có xe sao? Cô đi rồi tôi sẽ đưa Bạch Liên cho bọn họ, sau đó lái xe đi tìm cô. Yên tâm, sẽ không sao đâu”, Lâm Chính cười đáp.
"Nhưng..., Diệp Tâm Ngữ còn định nói gì đó, nhưng đã bị Lâm Chính ngắt lời.
"Tâm Ngữ, cô mau đi đi, tôi nghe bọn họ nói hình như nhà họ Diệp của cô rất có thế lực, nếu cô đi thì chäc chắn bọn họ sẽ không làm gì tôi. Nếu cô không đi bọn họ sẽ càng làm càn hơn. Thế nên cô mau đi đi, cô đi mới là cứu tôi, không đi thì chúng ta chết cả lũ".
Anh vừa dứt lời, Diệp Tâm Ngữ liền tỉnh ngộ. Đúng vậy.
Nếu cô ta đi thì còn có tác dụng uy hiếp, nếu ở lại đây thì chỉ càng gây bất lợi.
"Được! Lâm Chính, tôi về Giang Thành trước chờ anh!".
Lâm Chính thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
"Cuối cùng cũng đi rồi".
"Đúng vậy, cuối cùng cũng đi, bây giờ anh có thể đưa Tịnh Thế Bạch Liên cho chúng tôi rồi chứ?" Nhạn Tề nheo mắt nói.