Nếu không chính là làm trái ý mọi người.
Cô ta không cần vì một Tô Nhu mà khiến sự việc ra nông nỗi đó.
Lâm Chính thở hắt ra, cảm thấy chắc là mình có thể đi được rồi.
Nhưng... Linh Tuệ bỗng nói: "Cô Tô, nếu cô đã được mời thì không được bỏ về giữa chừng. Cô phải tham gia hội nghị này".
"Nhưng..., Tô Nhu còn định nói gì đó.
Nhưng Linh Tuệ đã ngắt lời cô, rồi nói tiếp: "Lập tức xếp chỗ cho anh Lâm, cho phép anh ta tham gia. Tôi sẽ phản ánh ngay chuyện này lên cấp trên, mọi người đừng nói gì nữa".
"Sao cơ?".
"Cô Linh Tuệ, làm vậy... làm vậy sao được chứ?".
Những người có mặt mồm năm miệng mười, đang định khuyên nhủ.
Nhưng sắc mặt Linh Tuệ đã đanh lại, lạnh lùng quát: "Sao? Lời tôi nói... không còn tác dụng gì nữa hả?".
Ai nấy biến sắc, không dám ho he gì nữa.
Còn Tô Nhu và Lâm Chính thì trợn mắt há mồm.
Sao bọn họ có thể ngờ để giữ lại Tô Nhu mà Linh Tuệ còn phá vỡ quy định của hội nghị chứ?
Phòng hội nghị im phăng phắc. Tuy mọi người tỏ thái độ kỳ quái, nhưng Linh Tuệ đã nổi giận thì cũng không ai dám cãi lời cô ta nữa.
Một tên vệ sĩ dán hàng chữ in tên Lâm Chính lên mặt đất phía sau Tô Nhu.
Tô Nhu thấy thế, sắc mặt liền trở nên khó coi.
"Lâm Chính, chuyện... chuyện này là sao đây?".
"Phải cẩn thận rồi", Lâm Chính hít vào một hơi, khàn giọng nói: "Đối phương dùng mọi cách để giữ em lại, chỉ e hội nghị này sẽ rất bất lợi với chúng ta. Tô Nhu, hãy nhớ phải cẩn thận từng bước".
"Vâng".
Sắc mặt Tô Nhu cũng đầy nặng nề.
Đúng lúc này.
Tinh!
Cửa thang máy mở ra.
Lại có thêm mấy người đến.
Nhìn phản ứng của những người ở đây thì chắc chắn thân phận của bọn họ không đơn giản.
Lúc này Tô Nhu mới nhận ra, hầu hết những người cô đã gặp đều đứng, chỉ có Lý Kiến Kỳ là ngồi.
Tô Nhu càng cảm thấy bất an hơn, bàn tay tún lấy góc áo, tim đập thình thịch.
Tinhl
Đúng lúc này, tiếng thang máy mở cửa lại vang lên.
Linh Tuệ ngước mắt nhìn, lập tức kêu lên: "Tất cả đứng lên, chào đón quản lý khu vực Trịnh!".
Mọi người đều đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt.
Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, chỉ thấy một người đàn ông đầu đầy tóc bạc nhưng dáng vẻ rất trẻ, bước vào phòng hội nghị.
Người đàn ông mặc áo bào màu vàng, ăn mặc theo lối cổ phong, khuôn mặt mỉm cười, vừa đi vào đã vẫy tay: "Mọi người ngồi đi, ngồi đi!".
Tất cả lần lượt ngồi xuống.
"Cô Tô Nhu đến chưa?".
Quản lý Trịnh kia còn chưa ngồi xuống đã bất ngờ hỏi.
Tô Nhu liền giật nảy mình.
Lâm Chính cũng ngoảnh phắt sang.