"Vợ tôi tham gia hội nghị ở đây, tôi không yên tâm về cô ấy mà không được ở lại cùng sao?", Lâm Chính tỏ vẻ bất mãn nói.
"Xin anh hiểu cho, hội nghị Long Thủ có tiêu chuẩn rất cao, những người có tư cách mới được. vào phòng hội nghị, anh làm như vậy sẽ khiến chúng tôi rất khó xử. Mời anh nhanh chóng rời khỏi đây", người áo đen nói, giọng điệu trở nên lạnh lùng.
Hiển nhiên nếu Lâm Chính không chịu phối hợp, thì bọn họ chỉ có thể dùng biện pháp cưỡng chế.
"Này! Các anh nói cho rõ ràng nhé! Là các anh vô duyên vô cớ gửi thiệp mời hội nghị gì đó cho vợ tôi, nên cô ấy mới vội vội vàng vàng đến đây! Đến bây giờ tôi vẫn chưa rốt cuộc hội nghị này làm cái gì, lại càng không biết các anh là ai, muốn làm cái gì! Ai biết các anh có ý đồ xấu gì với vợ tôi không! Sao tôi có thể yên tâm được? Các anh cứ làm việc của các anh, không cần quan tâm đến tôi! Tôi cũng đâu làm gì ảnh hưởng đến các anh?", Lâm Chính lớn tiếng nói, dáng vẻ lo lắng sốt ruột.
Mọi người xung quanh đều quay sang nhìn anh. Không ít người đã nhíu mày.
Tên vệ sĩ áo đen kia cũng chẳng buồn nhiều lời, chìa tay định lôi Lâm Chính ra ngoài.
"Anh làm gì thế hả? Dừng tay! Thả tôi ra! Thả tôi rat".
Lâm Chính la lối.
Nhưng đối phương phớt lờ anh, cứ thế lôi đi xềnh xệch.
"Anh làm cái gì vậy?".
Tô Nhu thấy thế thì đứng bật dậy, lớn tiếng trách cứ.
"Cô Tô, xin hãy tuân thủ quy định của hội nghị”, tên vệ sĩ áo đen kia trầm giọng nói.
"Quy định của hội nghị yêu cầu các anh đối xử với chồng tôi như vậy sao?", Tô Nhu vô cùng tức giận, lớn tiếng mắng: "Nếu đây là một trong những nội dung của hội nghị, thì tôi sẽ không tham gia nữa".
Cô vừa dứt lời, tất cả những người đang có mặt đều biến sắc.
"Cô Tô, cô có biết mình đang nói gì không? Cô coi hội nghị Long Thủ... là cái gì vậy?", tên vệ sĩ áo đen đanh mắt hỏi.
"Tôi rất tôn trọng hội nghị này, nhưng hình như: anh không hề tôn trọng chồng tôi. Rốt cuộc anh có buông chồng tôi ra không? Nếu còn không buông tôi sẽ đi cùng anh ấy! Các anh muốn họp thế nào thì họp!", Tô Nhu quát, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Thực ra chuyện này đã được Lâm Chính và Tô Nhu bàn trước.
Lâm Chính không biết gì về hội nghị này, có quá nhiều điều không xác định, nên sớm rời khỏi đây mới là thượng sách.
Theo Lâm Chính thấy thì gây sự rồi bị đuổi khỏi hội nghị là hợp lý nhất.
Anh là chồng, nên lo lắng cho vợ cũng là hợp. tình hợp lý.
Gây sự như vậy sẽ không bị người ta nghi ngờ, hai người cũng có lý do rời đi.
Bây giờ thì phải xem phía hội nghị Long Thủ có thái độ gì.
Lâm Chính âm thầm quan sát xung quanh.
Tô Nhu cũng giữ vẻ mặt phẫn nộ, dáng vẻ không chịu nhượng bộ.
Tất cả những người đang có mặt đều nhìn chăm chăm, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Nhưng đúng lúc này, cửa thang máy bỗng mở ra, một giọng nói vang lên.
"Nếu anh Lâm lo lắng cho vợ, thì để anh ta ở lại tham gia hội nghị với cô Tô đi".
Mọi người nghe xong đều xôn xao.
Tô Nhu và Lâm Chính cũng sửng sốt, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Là Linh Tuệ.
"Cô Linh Tuệ, làm thế sao được ạ? Hội nghị Long Thủ vô cùng trang nghiêm, hơn nữa nội dung hội nghị còn liên quan đến cơ mật của Thương Minh, thậm chí còn có một phần việc của đại hội, sao có thể để một người ngoài nghe lỏm chứ? Chuyện này tuyệt đối không được!", một ông lão chống chiếc gậy đầu rồng đứng dậy, trầm giọng quát.
"Đúng vậy, cô Linh Tuệ, tuyệt đối không được có tiền lệ, nếu không sau này mọi người đều đưa người thân đến tham gia hội nghị, thì chẳng phải phòng hội nghị này không còn chỗ chứa sao”?", lại thêm một người phụ nữ lớn tiếng kêu lên.
Có nhiều người phản đối như vậy, đương nhiên Lâm Chính và Tô Nhu rất vui.
Họ hoàn toàn có thể mượn cớ xuống thang.
Như vậy thì chắc chắn Linh Tuệ cũng không tiện giữ lại.