“Xem ra anh vẫn không chịu từ bỏ nhỉ?", Băng Thanh mặt tối sầm.
“Mặc dù cô thể hữu hai thể chất nhung xác thịt tôi cũng không hề kém. Kỳ độc tôi còn có thể ngăn được nên ai thắng, ai thua còn chưa biết đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Đúng là điếc không sợ súng. Được! Anh đã muốn chết thì tôi sẽ tác thành cho anh”.
Băng Thanh hừ giọng, lấy ra chiếc lọ đặt lên bàn: “Đây là thần độc tuyệt thế do sơn trang đích thân luyện chế ra. Nó là bảo vật của sơn trang, mười năm mới tạo ra được một giọt. Hơn nữa chỉ cần đổ giọt này xuống biển thôi thì có thể khiến cho mọi sinh vật chết hết. Giờ trong bình của tôi có ba giọt,
tôi muốn anh uống hét. Nếu như uống xong anh không chết thì anh lợi hại!”
“Hả?", cả hiện trường hết hồn.
“Thần độc tuyệt thế sao?”, Lâm Chính cầm chiếc bình, mở nắp ra và đưa lên mũi ngửi. Mặt anh lập tức đanh lại.
“Là tinh hoa được tạo ra từ vạn loại độc vật. Độc tố này từ xưa đến nay chưa ai đỡ lại được”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Băng Thanh giật mình. Người này dựa vào mũi mà biết được trong loại độc này có bao nhiêu loại dược liệu sao... Thật đáng sợ...Nếu anh ta có thể gia nhập sơn trang thì chắc chắc là sơn trang có thể cào bằng thế sự rồi.
Băng Thanh cảm thấy kích động. Cô ta nghĩ tới việc đưa người này về sơn trang Thánh Y. Thế nhưng anh ta cố chấp như vậy thì chắc là không được.
“Chẳng uống thi sao? Lễ nào cô còn muốn mang độc đi hâm nóng?”, Lâm Chính nói
Băng Thanh á khẩu, nhìn chăm chăm Lâm Chính để quan sát sự thay đổi của anh. Lạc Thiên ngồi phịch ra đất. Cô ấy đã mất hết sức lực rồi. Cả nhà họ Lạc cũng hóa đá. Độc tố như vậy mà nói uống là uống sao? Thần y Lâm bị điên rồi.
Một lúc sau, Lâm Chính đã cảm nhận được có gì đó bất ổn. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp, mặt đỏ linh căng, cơ thể loạng choạng. Anh run rẩy.
Băng Thanh mừng lắm: “Độc tố phát huy tác dụng rồi”.