Băng Thanh lấy ra một chiếc lọ: “Giờ tôi và anh đấu xem ai có thể chịu được độc. Anh có thể điều chế ra một loại độc đưa cho tôi. Tôi cũng vậy. Để xem ai có thể đầu độc được ai. Ai không cầm cự được, bị độc xâm nhập thì người đó thua. Thế nào?”.
“Cô Trí, như vậy tôi thiệt lắm”, Lâm Chính nói.
“W vậy, anh không dám đúng không?”, Trí Băng Thanh cười lạnh.
“Cũng không tới mức đó. Tôi mà từ chối thì chắc chắn cô sẽ cho người tới cướp dâu chứ gì?”, Lâm Chính nói.
“Đương nhiên”, Băng Thanh hừ giọng: “Vì dù sao tôi cũng cho anh cơ hội rồi. Là do anh không biết trân trọng. Anh dám từ chối thì tôi cũng dám giết anh”.
“Vậy được, tôi đồng ý. Chúng ta sẽ đấu cái này”.
“Thần y Lâm”, người nhà họ Lạc cuống cả lên. Mặc dù bọn họ không biết Tuyệt Thế Độc Khu và Tiên Thiên Độc Khu là gì nhưng bọn họ nghe Lâm Chính nói cô ta miễn nhiễm phần lớn với các loại độc tố thì cảm thấy da đầu tê dại. Đấu độc với một người miễn nhiễm với tất cả các loại độc tố... Vậy khác gì đấu với rùa xem ai sống lâu hơn?
“Thần y Lâm, cảm ơn cậu đã đứng ra vì nhà họ Lạc...nhưng cậu đừng để nguy hiểm tới tính mạng. Nếu cậu có mệnh hệ gì thì chúng tôi..”, Lạc Phong ngập ngừng, không biết phải nói như thế nào.
“Yên tâm đi, tôi đã đồng ý thì đương nhiên là có tự tin", Lâm Chính nói.
“Thế nhưng..”, Lạc Phong vẫn còn định nói tiếp.
“Lạc Thiên! Không sao, chút độc thôi, không có gì phải sợ”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Lâm Chính”.
“Cô đứng sang một bên quan sát là được. Tôi sẽ kết thúc nhanh thôi”, Lâm Chính vừa nói vừa lao về phía Băng Thanh: “Chúng ta bắt đầu thôi”.