Lâm Chính giật mình. Nhưng säc mặt anh không hề thay đổi. Anh chỉ uống thêm một ngụm trà: “Đưa cho tôi sao?”
“Thứ này đủ để đổi lấy con trai tôi rồi chứ?”, Kiều Long Nhất nói.
Lâm Chính im lặng. Một lúc sau anh gật đầu: “Gia chủ nhà họ Kiều đã hào phóng như vậy thì tôi cũng không vòng vo. làm gì. Thứ này tôi nhận nhé”.
“Người đâu?”, Kiều Long Nhất lập tức hỏi.
Lâm Chính quay đầu.Từ Thiên ở phía sau hiểu ý bèn quay người chạy đi. Một lúc sau, một nhóm người được đưa vào.
“Cậu chủ”, người nhà họ Kiều thốt lên.
“Bố..”, Kiều Tín nhìn thấy người nhà họ Kiều thì mừng lắm. Thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Chính thì hẳn lập tức tái mặt, rụt cổ lại. Hän không dám lên tiếng nữa.
Điều này khiến người nhà họ Kiều bất ngờ lảm. Kiều Tín mà lại ngoan đến vậy sao. Đâu có giống hắn?
Kiều Hổ, Kiều Báo cũng cúi đầu, tỏ ra sợ sệt. Chuyện gì thế này?
Bọn họ cảm thấy hoang mang và không hiểu gì. Kiều Long Nhất liếc nhìn, tỏ vẻ nghỉ ngờ. Nhưng ông ta không nói gì nhiều, chỉ đứng dậy: “Thần y Lâm cũng đã thẳng thẳng như vậy thì tôi cũng không nói nhiều nữa. Lần này là do con trai tôi không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi cậu”.
“Gia chủ nhà họ Kiều khách sáo rồi".
“Được rồi thần y Lâm, hiểu nhầm đã được hóa giải. Chúng tôi cũng không ở lại lâu nữa. Đã làm phiền mọi người rồi, thành thật xin lỗi. Cáo từ”.
“Để tôi tiễn ông”.
“Không cần không cần. Xin dừng bước”, Kiều Long Nhất vội vàng nói, sau đó thì đưa cả nhà họ Kiều rời đi.
Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ truyenazz.vn để vào đọc truyện nhé
Lâm Chính nhìn theo. Sau khi họ rời đi, anh bèn ngồi xuống quan sát cuộn trúc. Anh tham lam đọc hết một lượt khiến mấy người Trương Thất Dạ ở phía sau cảm thấy kinh ngạc.
Họ có thể nhìn thấy sự ham muốn và tham lam trong mắt của Lâm Chính. Lần đầu họ thấy Lâm Chính như vậy.
Bọn họ nhìn nhau, Nguyên Tinh bước lên: “Giáo chủ! Giáo chủ...”
“Sao thế?”, ông ta phải gọi mấy lần thì Lâm Chính mới phản ứng lại.
“Giáo chủ, mặc dù nhà họ Kiều đã rời đi nhưng tôi nghĩ chắc là họ không chịu từ bỏ đâu, chúng ta vẫn nên phòng ngự”, Nguyên Tinh cung kính nói.
“Tôi biết”.
“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?”
“Không cần làm gì cả, ở đây đợi. Bọn họ sẽ quay lại”, Lâm Chính vừa đọc vừa nói.
Đám đông cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn im lặng chờ đợi...
Nhà họ Kiều bước ra khỏi sơn trang, lập tức dừng lại.
“Người của Dương Hoa có đuổi theo không?”, Kiều Long Nhất nhìn xung quanh và hỏi.
“Bẩm ông, không hề. Trước khi chúng ta bước vào đó thì tôi đã cho người giám sát khắp các khu vực rồi. Giờ thần y Lâm vẫn còn đang ở bên trong sơn trang xem cuốn trúc đó, chưa hề rời đi, cũng không hề cử người theo dõi chúng ta”, người phía sau cung kính nói.
“Hừ, xem ra thần y Lâm không hề có ý phòng bị với chúng †a rôi”.
Kiều Long Nhất liếc nhìn Kiều Tín và hừ giọng: “Còn không mau bước tới đây?”
“Bố..”, Kiều Tín run rẩy bước tới.
“Có bị thương không?”, ông ta hỏi.
“Không...không ạ...”, Kiều Tín đáp lại.
“Thần y Lâm có hành hình gì không?”
“Không...a, thần y Lâm chỉ hỏi ít thông tin từ con...”
Long Nhất quát.
“Câm miệng! Đúng là thứ khiến cả nhà mất mặt. Lập tức. cút về cho tao. Đợi tao xử lý xong thần y Lâm thì sẽ dạy cho. mày một bài học”, Kiều Long Nhất quát lớn.
Kiều Tín, Kiều Báo và Kiều Hổ lập tức tái mặt.
“Gia chủ..định đối phó với thần y Lâm sao?”, Kiều Báo vội vàng hỏi.