Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2248: Trà ngon!




Lâm Chính ung dung uống trà, thưởng thức phong cảnh. Lúc này, Từ Thiên vội chạy tới: “Chủ tịch Lâm, người tới rồi”.

“Đưa tới đây”, Lâm Chính mỉm cười.

Từ Thiên lùi ra. Một lúc sau, một nhóm người mặc áo gió màu đen bước vào. Đi đầu chính là gia chủ nhà họ Kiều!

Gia chủ nhà họ Kiều tên là Kiều Long Nhất. Ông ta cao. một mét chín, mặc đồ màu đen trông vô cùng uy nghiêm.

Kiều Long Nhất có khuôn mặt chữ điền, lông mày đậm, mắt to, thần thái uy nghiêm, bước đi dứt khoát. Ông ta đứng trước mặt Lâm Chính.

Dù là ai thì cũng cảm thấy căng thẳng trước khí thế của ông ta. Thế nhưng Lâm Chính trông vẫn vô cùng ung dung, không hề phản ứng gì.

“Cậu là thần y Lâm đúng không? Đúng là anh hùng tuổi trẻ tài cao mà”, Kiều Nhất Long nhìn Lâm Chính, gật đầu khen ngợi.

Lâm Chính nhốt con trai ông ta, đánh người nhà họ Kiều bị thương, làm mất tôn nghiêm của bọn họ thì thực ra ông ta hận Lâm Chính lắm. Thế nhưng vẫn không để lộ vẻ tức giận ra bên ngoài.

“Gia chủ nhà họ Kiều quá khen. Mời ngồi, cùng tôi uống chén trà nhé”, Lâm Chính pha trà một cách thuần thục và mời ông ta.

“Ồ? Trà do thần y Lâm pha à, vậy thì phải thưởng thức chứ”, Kiều Long Nhất ngồi xuống vô cùng tự nhiên.

Lâm Chính rót trà. Mùi thơm dậy lên. Kiều Long Nhất nhấp một ngụm, hai mắt lập tức sáng rực.

“Trà ngon! Ngon lắm!”

“Thật không ngờ thần y lâm không chỉ có y thuật siêu việt mà đến cả cách pha trà cũng đáng kinh ngạc như thế. Thật lợi hại", Kiều Long Nhất khen thưởng.

Mặc dù ông ta rất hận Lâm Chính nhưng nhìn người thanh niên bằng tuổi con mình có thực lực như vậy thì ông ta không thể không khâm phục và ngưỡng mộ.

Nếu người này mà là con mình thì tốt biết mấy. Nhà họ Kiều chắc chẳn sẽ mạnh vô cùng. Kiều Long Nhất thầm thở dài, nghĩ tới Kiều Tín - thằng con không ra gì của mình thì ông †a cảm thấy bốc hỏa. Thật tức chết đi được.

“Tôi cũng mới tiếp xúc với trà nghệ thôi, chưa tới mức nho. nhã đâu”, Lâm Chính mỉm cười.

“Thần y Lâm khiêm tốn rồi. Tôi cũng tìm hiểu về trà mười mấy năm rồi vậy mà thần y Lâm mới học đã có thể đạt tới trình độ như vậy”, Kiều Long Nhất mỉm cười.

Lâm Chính läc đầu, tiếp tục uống trà. Kiều Long Nhất nhìn chăm chăm Lâm Chính, một lúc sau ông ta nói thẳng: “Thần y Lâm, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, người nhà tôi đâu rồi?”

“Bọn họ? Vẫn rất tốt, chúng tôi tiếp đãi họ tốt läm”, Lâm Chính vừa uống trà vừa mỉm cười.

lếp đãi rất tốt sao?”, Kiều Nhất Long chau mày. Người nhà họ Kiều cũng trở nên vô cùng căng thẳng.

Lâm Chính mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi không có ý khác, ý tôi là họ vẫn bình an vô sự. Mọi người không cần phải lo lắng”.

“Nếu đã bình an thì mong thần y Lâm thả bọn họ ra. Tôi vô cùng cảm kích”, Kiều Long Nhất mỉm cười nhưng nhìn chăm chăm Lâm Chính.

Lâm Chính lại im lặng. Anh vẫn pha trà và thưởng trà. Các cao thủ nhà họ Kiều để lộ vẻ tức giận, họ không nhịn được nữa, định ra tay với Lâm Chính.

Bọn họ thấy giờ hạ gục Lâm Chính là lúc dễ nhất. Sau khi khống chế anh thì sẽ bắt anh ngoan ngoãn giao người của nhà họ Kiều ra. Thế nhưng Kiều Long Nhất đã kịp thời ra hiệu cho bọn họ để bọn họ đừng khinh suất.

“Thưa ông...", một người bên cạnh lí nhí lên tiếng.

“Đừng có làm loạn. Những người đứng sau thần y Lâm kia không hề đơn giản đâu”, Kiều Nhất Long khẽ nói.


“Thứ này thuộc về cậu. Thả người của tôi ra, thế nào?”

“Đây là?”

“Đây chẳng phải là thứ mà thần y Lâm muốn sao? Phương thuốc của thần y Biển Thước thời Chiến Quốc”, Kiều

Long Nhất nói giọng khàn khàn.