"Hoa minh chủ, mọi người đều không phải kẻ ngốc, cần gì phải làm bộ làm tịch chứ? Những người này là ai, sao ông có thể không biết chứ?”
Lâm Chính dập tắt tàn thuốc, thờ ơ nói.
Nghe vậy, Hoa An mỉm cười nói: "Tên Kiều Tín này đúng là không biết tự lượng sức mình. Còn cho rằng chỉ dựa vào đám người này là có thể làm thần y Lâm bị thương, đúng là quá ngây thơ”.
"Sao Hoa minh chủ không tiếp tục chủ trì bữa tiệc? Đến tìm tôi làm gì?”, Lâm Chính lạnh lùng hỏi.
"Còn không phải vì tên Kiều Tín vô dụng kia sao? Hắn chữa bệnh cho ông Dịch nhưng xảy ra sơ suất! Bây giờ tim của ông Dịch đã ngừng đập, đang được cấp cứu, rơi vào trạng thái nguy hiểm! Thần y Lâm, mong cậu hãy nhanh chóng đi theo tôi , cứu sống ông Dịch!" Hoa An hơi cúi đầu, cung kính nói.
Hoa An không hề giấu giếm, thẳng thừng giải thích lý do mình tới đây.
Nghe thấy vậy, Lâm Chính bật cười thành tiếng. "Hoa minh chủ, con người ông thật thú ng
đuổi tôi ra khỏi bữa tiệc, bây giờ lại cầu xin tôi quay lại, ông không cảm thấy nực cười sao?"
"Thần y Lâm, thực xin lỗi cậu, tình hình vừa nấy tôi cũng không còn cách nào khác. Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức tiệc, rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, tôi không thể để xảy ra sai sót, do đó mới để Kiều Tín chữa bệnh cho ông Dịch, cũng vì sự thận trọng của hắn. Không ngờ, Kiều Tín hoàn toàn không hiểu y thuật, cho ông Dịch uống thuốc bừa bãi, khiến tính mạng của ông Dịch gặp nguy hiểm! Thần y Lâm, chuyện đã đến bước này, tôi cũng biết không thể bù đắp, thế này đi, cậu cứ việc đưa ra điều kiện, chỉ cần có thể đáp ứng được, tôi sẽ đồng ý, chỉ mong cậu có thể giúp đỡ, cứu sống ông Dịch, cậu thấy thế nào?", Hoa An nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt mong đợi.
Tuy nhiên, Lâm Chính lại lắc đầu: "Hoa minh chủ, ông coi tôi là loại người gì? Ông muốn đuổi tôi thì tôi đi, muốn giữ tôi lại thì tôi sẽ ở lại sao? Nếu vậy chẳng phải Lâm Chính tôi quá rẻ mọn à?"
"Thần y Lâm...”
"Không cần nhiều lời!"
Lâm Chính giơ tay lên, bình tĩnh nói: "Tôi không có hứng thú với chuyện này. Nếu ông đã chọn Kiều Tín thì hãy để Kiều Tín chữa bệnh cho Dịch Tiên Thiên!"
Nói xong, Lâm Chính quay đầu rời đi. Đám người Thương Minh hết sức nôn nóng.
“Minh chủ, nếu không xử lý ổn thỏa chuyện này thì sau này ông sẽ không dễ dàng đảm nhiệm chức vụ đâu!”, người bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
Sao Hoa An lại không biết chứ?
Bạch Họa Thủy mất tích, ông ta dựa vào các mối quan hệ của mình để ngồi lên vị trí minh chủ thay thế, nếu Dịch Tiên Thiên chết trong bữa tiệc do ông ta tổ chức thì chắc chẵn ông ta sẽ bị mọi người lên án chỉ trích, đến lúc đó vị trí minh chủ cũng khó được đảm bảo.
Vì vậy, ông ta không thể để Dịch Tiên Thiên chết!
Đích thân khiêng kiệu sao? Hoa An cũng thật chịu chơi!
Phải biết rằng, bây giờ ông ta đang là người đứng đầu của Thương Minh!
Nhưng đối mặt vinh dự như vậy, Lâm Chính vẫn lắc đầu.
"Chỉ là hư danh, thật ra tôi không coi trọng!"