Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 2230: xin dừng bước




Không biết từ khi nào lại xuất hiện hơn mười bóng người đứng vây quanh bốn phương tám hướng.

Những người này đầu mặc vest đen, đeo mặt nạ giống ông ta, nhưng tất cả mặt nạ của đám người này đều chỉ có một nửa, chỉ che mắt, trên tay mỗi người đều cầm một thanh Đường Đao.

Thanh Đường Đao trông có vẻ được tạo thành từ vật liệu đặc biệt, dưới ánh trăng chiếu rọi, nó lóe sáng rực rỡ.

"Tên Kiều Tín này đúng là nóng lòng không kiên nhãn! Tôi vừa bước chân ra khỏi khách sạn, hắn đã phái người tới giết tôi luôn sao? Hừ, cũng có thể coi là nhân vật tàn nhãn!"

Lâm Chính mở xe xuống xe, châm một điếu thuốc.

"Cậu đứng bên cạnh xem là được, đám chó mèo này cứ giao cho tôi luyện tay!" 

Trương Thất Dạ khit mũi, cũng không dài dòng, lao về phía đám người.

"Khiêm tốn một chút, đây là đường lớn! Đừng gây thêm phiền toái cho mình”.

Lâm Chính hờ hững nói. "Tôi biết rồi!"

Trương Thất Dạ như một cơn gió, giết về phía đám người nhà họ Kiều.

Người nhà họ Kiều không ngờ Trương Thất Dạ lại dám phản đòn, ai nấy đều vung đao chém tới.

Bọn chúng không phải là những tên côn đồ bình thường, mỗi đòn đánh mỗi nhát chém đều có bài bản. Hơn nữa lưỡi đao sắc bén, cộng với sức mạnh cánh tay đáng sợ, đủ để chém sắt như bùn, chẻ đôi mọi thứ.

Nhưng người mà bọn chúng đối mặt không phải người bình thường, mà là Thất Dạ Ma Quân của Ám Ma Đạo!

Trương Thất Dạ siết chặt hai nắm đấm, tới gần bọn chúng rồi bất ngờ tung quyền.

Nắm đấm của ông ta như sắt thép, đòn tấn công của Đường Đao bị cánh tay ông ta chặn lại, 

sau đó đấm thẳng vào người kia.

Bụp!

Một ngụm máu lớn phun ra từ trong miệng người kia, trong máu thậm chí còn có những miếng

nội tạng vỡ vụn.

Rõ ràng, cú đấm đã đánh nát các cơ quan nội tạng.

Trương Thất Dạ lại vung mạnh nắm đấm về phía những người còn lại.

Dưới những đòn tấn công dữ dội và tốc độ kinh hoàng, tất cả hơn mười người đều bị đánh nát, ngã

xuống đất chết tức tưởi.

Nhìn bên ngoài, da thịt của họ vẫn nguyên vẹn, không hề bị thương, chỉ giống như đang hôn mê.

Thấy vậy, Lâm Chính tán thưởng gật đầu.

"Như vậy đã đủ khiêm tốn chưa?", Trương Thất Dạ phủi tay, bình tĩnh nói.

"Khá lắm!" Lâm Chính ném sang một điếu thuốc.


"Thần y Lâm, xin dừng bước!"

Hoa An hét lên.

Khi đến gần, ông ta nhìn những người trên mặt đất với vẻ kinh ngạc.

"Những... Những người này là ai? Thần y Lâm, cậu thế nào rồi? Không sao chứ?”