Lâm Chính cảm thấy vô cùng khó hiểu, quay sang nhìn Nông Đường Công.
"Tôi sẽ giải thích với cậu sau", Nông Đường Công lập tức đáp.
Lâm Chính cảm thấy rất khó tin, anh suy nghĩ một lát rồi bình thản nói: "Chỉ như vậy thì chắc chắn là không đủ, ông tự ý đưa người nhà họ Lương đến đây, món nợ này cũng phải tính. Nhưng hôm nay nể mặt ông Nông, tôi sẽ không khiến ông quá khó xử, ông đưa người của mình đi ngay đi!".
"Vài".
Ông cụ Thư không chút do dự, lập tức hét lên rồi dẫn người nhà họ Thư định rời đi.
"Ông Thư, các ông đi đâu vậy? Chẳng phải ông nói muốn đòi lại công bằng cho mẹ tôi sao?".
Thấy ông cụ Thư định đi, con trai cả của Cổ Sam lập tức xông tới, cuống quýt kêu lên.
Ông cụ Thư tỏ vẻ lúng túng, khàn giọng nói: "Chuyện này e là tôi không giúp được rồi, nhưng tôi cũng khuyên các cậu đừng tiếp tục truy cứu nữa. Chấm dứt tại đây sẽ có lợi cho tất cả mọi người".
"Hả?".
Con trai cả của Cổ Sam như bị sét đánh ngang tai.
"Không được, chuyện này không thể cứ thế bỏ. qua được. Thần y Lâm này hại chết mẹ tôi, tôi sẽ không để yên đâu! Tôi muốn tên họ Lâm này phải đền mạng! Tôi muốn anh ta đền mạng!".
Con gái cả của Cổ Sam gào lên xông tới, định cào cấu Lâm Chính.
Cũng may người ở bên cạnh kịp ngăn cô ta lại.
"Khốn kiếp! Làm càn! Tất cả dừng tay cho tôi!", ông cụ Thư nổi giận, nghiêm giọng quát.
Lúc này mọi người mới trở nên yên lặng.
"Nhà họ Cổ các cậu có ý gì hả? Muốn truy cứu đến cùng đúng không?", ông cụ Thư trầm giọng hỏi.
Người nhà họ Cổ có chút do dự.
Nhưng con gái cả của Cổ Sam lại gào lên không chút do dự: "Đúng! Nếu không phải thằng chó chết này không chịu ra tay cứu ngay từ đầu, thì chắc chăn mẹ tôi vẫn còn sống khỏe mạnh! Anh ta thấy chết không cứu, hại chết mẹ tôi, dù có thành ma tôi cũng không tha cho anh ta! Món nợ này nhất định phải tính!".
"Đúng! Nhất định phải tính!". "Trả lại công bằng cho nhà họ Cổ chúng tôi!".
Mấy người khác của nhà họ Cổ cũng không chút do dự hét lớn.
Ông cụ Thư nghe thấy thế thì gật đầu: "Được, nếu các cô muốn đòi lại công bằng, thì cứ đòi đi. Thần y Lâm đang ở đây, các cô muốn làm thế nào. thì làm".
Người nhà họ Cổ sửng sốt: "Ông Thư, ông không giải quyết sao?".
"Giải quyết? Tôi giải quyết kiểu gì? Cậu bảo tôi đối đầu với một nguyên soái của Long Quốc sao?",
ông cụ Thư lạnh lùng nói.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
"Cái gì? Nguyên soái?".
Linh hồn của người nhà họ Cổ cũng trở nên run rẩy, ai nấy đứng sững như trời trồng.
"Giấy bổ nhiệm đã được gửi xuống, trước khi đến đây tôi đã nhận được tin, phải tiến hành nghi thức nhận huân chương cho thần y Lâm. Nhưng biết lão già chết tiệt này muốn gây phiền phức cho thần y Lâm, nên tôi đã cầm chứng nhận của thần y Lâm đến trước, để tránh ông ta làm càn", Nông Đường Công cười nói, rồi đưa giấy chứng nhận cho Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy xem, rồi nhíu mày. "Nguyên soái... Bắc Cảnh ?".
"Quân Bắc Cảnh gần 20 năm nay không có nguyên soái rồi, thần y Lâm, cấp trên trực tiếp bổ nhiệm cậu làm nguyên soái là coi trọng cậu lắm đấy", Nông Đường Công nói rất nghiêm túc.
"Nhưng tôi đâu có đồng ý làm nguyên soái của quân Bắc Cảnh gì đó, chuyện này chẳng phải nên bàn bạc trước với tôi sao?", Lâm Chính hỏi vặn lại.
Có chút bất mãn.
"Ha ha ha, không cần bàn bạc, bởi vì cấp trên đã dặn dò, nếu cậu đồng ý thì sẽ nắm quyền nguyên soái, nếu cậu không đồng ý, thì chức nguyên soái quân Bắc Cảnh cứ làm cho có, cậu muốn làm thế
nào thì làm. Quân Bắc Cảnh đã 20 năm không có nguyên soái, chờ thêm 20 năm nữa thì có sao chứ?", Nông Đường Công cười lớn.
Lâm Chính không nói gì, anh nhìn chằm chằm giấy chứng nhận, dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Mẹ anh phẩm chất không đoan chính, chỉ biết đến lợi ích, em gái tôi chỉ tặng đồ không được quý giá lắm, đã bị bà ta cố ý làm khó, thậm chí còn giúp người khác bắt nạt cô ấy, còn rạch mặt cô ấy. Loại người này không xứng làm thầy! Nhưng nghĩa tử là nghĩa tận, tôi cũng không muốn đôi co với các anh. Tóm lại các anh nghe đây, dù là nhà họ Cổ hay nhà họ Thư, nếu còn chọc vào tôi, thì lần sau tôi không chỉ dùng võ mồm thôi đâu".
Lâm Chính bình thản nói, sau đó phất tay: “Chúng ta đi!".
Dứt lời, anh sải bước đi thẳng về phía cửa. Đám người Lương Huyền Mi vội đi theo.
Hai nhà Cổ Thư giương mắt nhìn theo, miệng câm như hến.