Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, nhìn ông cụ Thư với vẻ mặt không thể tin nổi.
Tại sao sau khi xem giấy chứng nhận Nông Đường Công đưa cho, thái độ của ông cụ Thư lại quay phắt 180 độ như vậy?
Rốt cuộc đó là gì?
Ai nấy đều ù ù cạc cạc không hiểu gì.
Thư Thái thì há hốc miệng, đứng sững như trời trồng.
"Tao bảo mày quỳ xuống cơ mà, không nghe thấy à?", ông cụ Thư nổi trận lôi đình, bước mấy bước tới tát cho Thư Thái một cái nảy đom đóm mắt.
Bốp!
Tiếng tát vang dội.
Thư Thái bị đánh cho đầu óc quay cuồng, xoay một vòng tại chỗ, trên mặt là dấu bàn tay đỏ tươi.
Người nhà họ Thư, nhà họ Cổ, cho tới nhà họ Lương đều ngớ người ra.
"Mày có quỳ không? Không quỳ tao sẽ phế mày!", ông cụ Thư gầm lên
"Ông nội, ông già nên lú lẫn rồi à? Cháu là cháu ruột ông đấy! Trước mặt bao nhiêu người mà ông làm gì vậy?".
"Vẫn không quỳ chứ gì?".
"Cháu quỳ! Cháu quỳ! Nhưng ông nội, ông muốn cháu quỳ với ai?", Thư Thái ôm mặt, vừa khóc vừa nói.
"Quỳ với cô bé này!".
"Cái gì?".
Thư Thái tái mặt, hai mắt trợn to như muốn lồi ra ngoài.
"Mau quỳ cho tao".
Ông cụ Thư xông tới, đá một cái vào mông Thư Thái.
Thư Thái vô cùng kinh ngạc, không dám phản kháng, hai gối nhữn ra quỳ phịch xuống.
Ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên. Vừa rồi ông cụ Thư còn ngang ngạnh, sống
chết muốn đối đầu đến cùng với Lâm Chính, sao bây giờ lại chịu nhún nhường như vậy?
Bước ngoặt này khiến nhiều người rất kinh ngạc.
"Dập đầu xin lỗi cô bé đi! Nhanh!".
Ông cụ Thư lạnh lùng quát.
"Ông nội..."
"Nhanh lên, nếu không mày hãy cút khỏi nhà họ Thư, nhà họ Thư không còn con cháu như mày nữa!".
"Hả?”".
"Được rồi... Anh đứng lên đi...", Lương Huyền Mi do dự một lát, rồi vẫn lên tiếng.
Thư Thái lồm cồm bò dậy, thầm trừng mắt với Lương Huyền Mi, nhưng không dám ho he tiếng nào.
"Thần y Lâm, hình như em gái cậu đã tha thứ cho cháu tôi rồi, chuyện này... chúng ta cứ thế bỏ qua được không?", ông cụ Thư ngoảnh sang nói với Lâm Chính.