Chấn động trong cơ thể khiến Lâm Chính vô cùng đau đớn.
Như thể có cái gì đó đang tách khỏi cơ thể.
Anh không dám ra tay bừa, vội vàng bäảt mạch cổ tay.
Một lúc sau, Lâm Chính chợt hiểu ra.
“Ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết sinh ra sức mạnh vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, cho nên cơ thể không chịu nổi! Nếu tiếp tục chiến đấu, e rằng sẽ nổ tung mà chết”.
Lâm Chính cau mày tìm cách giải quyết.
Cực hạn của cơ thể anh là ba mươi giọt Lạc Linh Huyết, lúc đầu nhờ có lão tiền bối ở Huyết Ma Tông giúp đỡ, tạo hóa một trận, hấp thu sức mạnh của ba mươi giọt Lạc Linh Huyết, trở thành cơ thể võ thần, đây đã là cường độ mạnh nhất của cơ thể anh.
Bây giờ Lâm Chính không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, trước đó lại bị độc tố xâm nhập, cơ thể suy nhược, đột nhiên có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết đương nhiên là không chịu nổi.
Nếu không kịp thời sử dụng đan được để gia tăng cường độ cơ thể, giải trừ sức mạnh của Lạc Linh Huyết thì tình hình sẽ rất tệ.
Không thể tiếp tục chiến đấu được nữa, phải nhanh chóng giải quyết tình hình ở đây sau đó rời khỏi nơi này.
Lâm Chính suy nghĩ rồi lập tức lấy kim châm đâm vào người vài cái.
Trong nháy mắt, năng lượng cuộn trào trong cơ thể lập tức ổn định lại.
Mà lúc này, đám người Nghiêm Tàng Hải cũng xông tới, tung đòn.
“Cửu Ảnh Trừ Sát Chưởng!”
Nghiêm Tàng Hải quát lớn, phóng ra chín ảo ảnh dài đáng sợ như chiếc lá, những bóng dài đó đánh vào tim Lâm Chính, giết thẳng vào nơi hiểm yếu nhất.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên nghiêm nghị, nhưng không chút dao động, đồng thời đánh lại một chưởng.
Chưởng ấn nổ tung.
Một chưởng này dường như sử dụng tất cả sức mạnh của Lâm Chính.
“Cái gì?” Nghiêm Tàng Hải hít sâu một hơi. Ông ta không ngờ Lâm Chính sẽ đánh trả.
Đối mặt với đòn tấn công này, Lâm Chính không hề né tránh, thậm chí còn không phòng ngự...
Làm gì vậy? Coi thường sự tấn công của ông ta sao?
Cho dù coi thường ông ta, lẽ nào cũng không để ý đến người xung quanh sao?
Người này mạnh vậy à?
Nghiêm Tàng Hải không tin nổi.
Nhưng mũi tên đã lên dây, không thể không bản, ông ta cũng không thể thu lại đòn tấn công, chỉ
đành căn răng tiếp đòn của Lâm Chính.
Nhưng kết cục của Nghiêm Tàng Hải vô cùng thảm hại.
Bụp bụp bụp...
Chưởng của Nghiêm Tàng Hải đánh mạnh lên người Lâm Chính, phát ra âm thanh trầm đục, nhưng không thể đả động đến người anh, đòn tấn công của những người khác đều vô dụng.
Cơ thể Lâm Chính đã khôi phục sức mạnh của cơ thể võ thần, những đòn chém giết bình thường không thể làm gì được anh.
Ngược lại, đòn tấn công của Lâm Chính lên người Nghiêm Tàng Hải, khiến cánh tay của ông ta
gấy ngay lập tức.
Một luồng sức mạnh mạnh mẽ đánh gấy tay Nghiêm Tàng Hải.
Nghiêm Tàng Hải bay ra, hất văng hai vị cao thủ của thế tộc khác, rồi nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu, máu thịt nửa người nứt lìa.
“A2”
Sắc mặt của những người xung quanh thay đổi rõ rệt.
Đám người Cô Phong xông lên, vội vàng đỡ Nghiêm Tàng Hải.
“Phó minh chủ! Ông không sao chứ?”
“Không... không sao...” Nghiêm Tàng Hải lau vết máu ở khóe miệng, yếu ớt nói.
Ông ta vừa dứt lời, một luồng khí tức cuồng bạo đã ép tới.
Không hay rồi!
Nghiêm Tàng Hải vô cùng kinh hãi, nhanh chóng nhìn qua.
Nhưng chỉ thấy Lâm Chính như chiến thần, vô cùng mạnh mẽ, những cao thủ kia lập tức hung hăng xông lên.
Cường giả không thể ngăn cản nổi, người thì bị Lâm Chính đánh gãy tay chân, sốc ngay tại chỗ, người bị Lâm Chính đấm xuyên qua cơ thể mà chết thảm
Dường như không ai có thể tiếp chiêu của Lâm Chính.
“Mau ngăn cậu ta lại! Mau... ngăn cậu ta lại!” Nghiêm Tàng Hải vội vàng hét lớn.
Nhưng ai có thể ngăn nổi?
Lâm Chính dường như muốn giết Nghiêm Tàng
Hải tại chỗ, mắt nhìn chằm chăm vào ông ta, không ngừng tiến tới.
Nghiêm Tàng Hải sợ đến mức da đầu tê dại, không còn quan tâm đến vết thương trên người, lập tức đẩy người bên cạnh ra, liều mạng bỏ chạy.
Nhưng tốc độ của Lâm Chính quá nhanh, ông ta vừa chạy được mấy bước đã đuổi kịp, anh tung đòn đánh mạnh vào Nghiêm Tàng Hải.
“Đại Huyền Thiên Công!”
Nghiêm Tàng Hải gầm lên, sử dụng chiêu giữ mạng cuối cùng, một luồng khí tức trắng tỏa ra, nổ tung tứ phía.
Cát đá xung quanh bị luồng khí tức đáng sợ này xé nát, người của Cô Phong bị đánh bay ra xa trăm mét, mọi thứ xung quanh đều bị luồng khí tức này
quét sạch.
Nhưng Lâm Chính không hề lay động, thậm chí còn không bị ảnh hưởng, áp sát Nghiêm Tàng Hải.
Nghiêm Tàng Hải thở hổn hển, chỉ có thể cắn răng quay lại tấn công Lâm Chính lần nữa.
Không có gì bất ngờ.
Rảc!
Âm thanh giòn giã vang lên.
Cánh tay còn lại của Nghiêm Tàng Hải cũng đã gấy.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả một vùng trời.
“AII"
Nghiêm Tàng Hải lùi về sau, khuôn mặt méo mó.
Cả hai tay đều gãy khiến ông ta mất đi sức chiến đấu.
Lâm Chính thừa thắng xông lên, đưa tay bóp cổ ông ta không hề nương tay.
Nghiêm Tàng Hải lùi lại, cố gắng né tránh, nhưng lại ngã xuống đất, lăn vài vòng mới dừng lại, đầu đã chảy máu.
“Đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”
Nghiêm Tàng Hải run cầm cập, hét lớn.
Nhưng Lâm Chính không hề nể tình, bước về phía trước.
Nghiêm Tàng Hải run rẩy, sắp ngã quy.
“Mau bảo vệ tôi! Maul”
Ông ta lại hét lớn.
Nhưng đám người Cô Phong đều đã thương vong, những người còn lại nào dám ngăn cản Lâm Chính?
Trên đó có một cái đầu đầy máu.
Phó minh chủ Cô Phong - Nghiêm Tàng Hải đã chết.
Xung quanh không một tiếng động.
Không ai dám đến gần Lâm Chính nữa...