Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1992: Cầu phú quý trong cảnh hiểm nguy




Tâm trạng của Nhị tôn trưởng cực kỳ phức tạp.

Ông ta chắc chắn một trăm phần trăm đây là Lâm Chính.

Nếu là người khác, rõ ràng vừa rồi có thể giết ông ta nhưng đối phương lại không giết mình mà chỉ chế ngự ông ta bằng châm bạc. Không cần thiết phải làm thế.

Cũng chỉ có Lâm Chính mới nương tay với mình...

Tạo nghiệt!

Yêu nghiệt như thế nhưng lại bị thiên cung ép buộc đứng về phía đối lập, nếu hôm nay không giết được Lâm Chính thì với ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết và thiên phú siêu phàm của anh, sau này anh sẽ có thể tiêu diệt thiên cung dễ như trở bàn tay.

Hiện giờ e là thiên cung không thể làm gì Lâm Chính.

Bây giờ chỉ có một cách có thể tiêu diệt được anh.

Đó chính là tiết lộ thân phận của anh. 

Nói cho cả thiên hạ biết!

Một khi làm thế, sau này Lâm Chính chắc chắn sẽ bị người trong cả thiên hạ truy sát.

Không ai có thể chống cự lại sự hấp dẫn của ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết.

Ai lấy được nó thì người đó có thể trở thành chúa tể của thế gian.

Tất cả đại tài siêu cấp, các cao thủ lánh đời, dị sĩ kỳ nhân trên thế giới đều sẽ không ngừng truy đuổi Lâm Chính.

Suy cho cùng Lâm Chính chỉ đơn độc một mình, dù Lạc Linh Huyết có nhiều cũng không thể đối phó được với nhiều kẻ địch như vậy.

Thế nhưng Nhị tôn trưởng mấp máy môi, cuối cùng không lên tiếng, chỉ thở dài, ánh mắt hiện lên vẻ bi thương.

“Có lẽ đây chính là số mệnh của thiên cung...” Lâm Chính lao đến như hổ vào hang dê, dù các

đệ tử thiên cung trước mặt rất đông nhưng lại không phải là đối thủ của anh. 

Bụp.

Bụp.

Bụp.

Bụp.

Chỉ thấy từng cao thủ thiên cung bị Lâm Chính đánh văng ra xa, ai cũng ngã nhào xuống đất, bị đập mạnh đến mức bị thương rất nặng, cả người be bét máu, có người bất tỉnh, có người kêu gào than khóc.

Không lâu sau, người phía trước Mạc Tâm bị Lâm Chính xử lý gần hết.

Còn lại mấy người Ngũ tôn trưởng, Ôn điện chủ.

Nhưng cho dù là họ cũng không thể cản được Lâm Chính.

“Cung chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?”, Trịnh Thông Viễn run lẩy bẩy hỏi.

“Người này đã có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết, trực tiếp đối đầu với cậu ta chắc chắn không có phần thắng. Nhưng mọi người yên tâm, tôi vẫn còn có thể đối phó, nếu đối phó bằng Diệt Tiên Châm Quyết thì chắc chắn có thể giết cậu ta. Nhưng... tôi cần ít nhất ba phút chuẩn bị mới có thể khởi động Diệt Tiên Châm Quyết. Mọi người phải tranh thủ cho tôi ba phút”, Mạc Tâm nói.

“Gì cơ? Ba phút?”

Mọi người đều tuyệt vọng. 

Dù có cho ba mươi giây họ cũng không thể chịu được chứ đừng nói là ba phút.

“Mọi người đừng sợ! Chúng ta rất nhiều người mà, bảo các đệ tử này lấy mạng chặn hẳn lại, kéo dài thêm ba phút cũng không thành vấn đề. Huống gì bây giờ chúng ta còn có trợ thủ khác”, Mạc Tâm cười mỉa nói, sau đó nghiêng đầu gọi: “Nghiêm phó minh chủ, hiện giờ tất cả Lạc Linh Huyết đều nằm trong tay rơi người này. Tôi nghĩ chúng ta tạm thời nên liên hợp lại với nhau để đối phó với cậu ta, sau đó lại thương lượng chuyện phân chia Lạc Linh Huyết nhé”.

Nghiêm Tàng Hải và thủ lĩnh của nhiều thế tộc đều dừng lại.

“Bà định đối phó với người này thế nào?”, Nghiêm Tàng Hải hỏi.

“Tôi có một bí thuật tên là Diệt Tiên Châm Quyết, nếu tôi có thể thi triển được thì rất dễ giết chết người này. Mọi người bảo vệ tôi để tôi có thời gian chuẩn bị, sau khi châm hình thành, tôi chắc chăn sẽ khiến người này thành tro bụi”, Mạc Tâm cung chủ nói.

Nghiêm Tàng Hải nghe thế thì lập tức nhìn các. thủ lĩnh của thế tộc khác. 

Mọi người trao đổi bằng ánh mắt, sau đó đều gật đầu.

“Được! Mạc Tâm, bọn tôi nghe bà, bảo vệ cho bà”.

Nói rồi các cao thủ của thế tộc đều bước lên, Nghiêm Tàng Hải dẫn đầu.

Nhìn thấy trận thế này, Lâm Chính dừng lại, lạnh nhạt nhìn đám người kia.

“Nghe đây, nếu bây giờ các người ngoan ngoãn đi khỏi đây, tôi sẽ không truy cứu chuyện hôm nay, nhưng nếu các người nhất quyết đối đầu với tôi thì hôm nay tôi sẽ quét sạch thiên cung Trường Sinh. Sau này, tôi cũng sẽ tìm ra từng thế tộc đằng sau các người để tính sổ, nếu các người thấy tông môn của mình có thể chịu nổi ngọn lửa giận của tôi thì cứ đứng đây đối đầu với tôi đi”.

Nghe anh nói thế, người của các thế gia tông môn ở đó đều do dự.

Ai nấy đều trố mắt nhìn nhau, nơm nớp lo sợ.

Người này là nhân vật siêu cấp có ba mươi ba giọt Lạc Linh Huyết đấy.

Nếu hôm nay giết được người này thì không sao, nhưng nếu không giết được thì với bản lĩnh này, tương lai các gia tộc tông môn này chắc chắn sẽ phải chịu đựng sự trả thù thảm khốc...

“Các người sợ gì chứ? Chúng ta nhiều người như thế mà còn sợ một tên này à? Huống gì tôi cũng sắp khởi động được Diệt Tiên Châm Quyết, đến lúc đó dù có ba trăm ba mươi giọt Lạc Linh Huyết cũng chỉ có một con đường chết, chứ đừng nói là ba mươi ba giọt. Các người chỉ cần kéo dài thêm ba phút giúp tôi, sau ba phút tôi sẽ giết người này, sau đó chia Lạc Linh Huyết với các người”, Mạc Tâm rống to lên.

Những lời này dấy lên lòng tham của mọi người với Lạc Linh Huyết.

“Cầu phú quý trong cảnh hiểm nguy, liều thôi!”, thủ lĩnh của các thế tộc hét lên.

“Nếu đã thế thì các vị, chúng ta cùng lên, giết người này”, lại một người nữa nói, sau đó rút kiếm ra.


Khuôn mặt dưới lớp mặt nạ của Lâm Chính trở nên hung dữ, đang định ra tay thì đột nhiên...

Phụt! Anh nôn ra máu, cả người ngã gục xuống đất. Vội vàng nhìn lại, đồng tử Lâm Chính co lại.

Lục phủ ngũ tạng của mình... hình như đột nhiên như bị nứt ra.

Chuyện gì thế này...