Thật ngông cuồng!
Nghiêm Tàng Hải lộ vẻ tức giận, âm thầm hừ một tiếng. Nhưng ông ta không ngốc, Trác Côn Huyết có thực lực thế nào ông ta vẫn nhìn ra được. Nếu còn phái đệ tử lên đó chỉ sế chuốc lấy thương vong.
Cô Phong không phải thiên cung Trường Sinh, không biết y thuật, đệ tử bị thương vẫn phải tự mình chữa, được không bù nổi mất.
Chỉ là một tiệc trà nhỏ, không cần thiết phải liều mạng ta sống ngươi chết!
Nghiêm Tàng Hải nghĩ rồi kìm nén cơn giận, chắp tay nói: “Thiên cung Trường Sinh quả là nhiều nhân tài, thiên tài xuất hiện lớp lớp, Tàng Hải khâm phục! Cuộc so tài đến đây thôi”.
“Ha ha, Nghiêm phó minh chủ khách sáo rồi. Tiệc trà hôm nay chỉ là uống trà trò chuyện, giao lưu thách đấu, không hề có ý gì khác. Nào nào, Nghiêm phó minh chủ, uống trà! Côn Huyết, mau rót trà mời Nghiêm phó minh chủ”, Mạc Tâm cung chủ mỉm cười, lên tiếng nói.
'Trác Côn Huyết mừng rỡ, lập tức lấy tách rót trà mời ông ta.
“Nhóc, xem ra cậu hết cơ hội rồi!”, Nhị tôn trưởng thấy như vậy thì thở dài, nói với Lâm Chính.
“Không sao”, Lâm Chính lắc đầu, không quan tâm lắm.
Lúc đó, gia chủ nhà họ Trác đột nhiên lên tiếng. “Cung chủ, bà thấy Côn Huyết có ưu tú không?”.
“Đương nhiên là ưu tú!”, Mạc Tâm cung chủ gật đầu.
“Tôi thấy Côn Huyết là người đứng đầu các đệ tử ở thiên cung, có lẽ không ai có thể vượt qua cậu †a về thiên phú và thực lực”, Tam tôn trưởng vuốt râu cười nói.
Gia chủ Trác liếc nhìn Tam tôn trưởng đầy sâu xa, khẽ gật đầu, sau đó chắp tay nói: “Nếu đã như vậy, vì sao cung chủ không thu nhận Côn Huyết làm đệ tử nhập thất?”.
“ồ,
Mạc Tâm cung chủ nhíu mày.
Mọi người cũng rất bất ngờ.
Gia chủ Trác này định thừa thắng xông lên, đề cử con trai mình...
“Côn Huyết thiên phú siêu phàm, có thể gọi là kỳ tài, lại trung thành với thiên cung, nếu có thể bồi dưỡng thêm, sau này chắc chắn có thể trở thành rường cột của thiên cung. Đến lúc đó, thiên cung cũng sẽ phát triển không ngừng, phồn vinh hưng thịnh!”, gia chủ Trác cười nói.
Mọi người nghe vậy lập tức nhìn sang Mạc Tâm cung chủ với ánh mắt nóng bỏng.
'Trác Côn Huyết cũng hồi hộp nhìn sang, đợi câu trả lời của Mạc Tâm cung chủ.
Bầu không khí rất nghiêm trang.
“Cung chủ, không phải cung chủ đã nói sẽ thu nhận Lâm Chính làm đệ tử sao?”, Nhị tôn trưởng sốt ruột, đứng bật dậy kêu lên.
“Cung chủ nhận đồ đệ đương nhiên không hề tầm thường. Nếu thu nhận đồ đệ không tốt sẽ gây tổn thất lớn cho thiên cung sau này. Tôi thấy Lâm Chính tư chất tầm thường, tâm thuật bất chính, sao có thể so sánh với Côn Huyết?”, gia chủ Trác hạ giọng nói.
“Gia chủ Trác, chuyện này là chuyện của thiên cung chúng tôi. Tuy ông là bố của Côn Huyết, nhưng dù gì cũng là người ngoài, ông muốn can thiệp vào chuyện của thiên cung tôi sao?”, Nhị tôn trưởng hạ giọng quát.
“Tôi chỉ góp ý cho các người mà thôi!”, gia chủ Trác không đổi sắc mặt.
“Thế thì không cần ông nhiều lời đâu!”, Nhị tôn trưởng hừ lạnh.
“Nhị tôn trưởng, ông thật ngang ngược! Gia chủ 'Trác nói như vậy cũng là vì thiên cung, ông cần gì phải ức hiếp người như vậy?”, Tam tôn trưởng đứng ra, lạnh lùng nói.
“Tam tôn trưởng, ông có ý gì?”, Nhị tôn trưởng khẩn trương.
“Tôi cảm thấy gia chủ Trác nói rất đúng. Trác Côn Huyết ưu tú hơn Lâm Chính, nếu cung chủ muốn nhận đệ tử quan môn thì không thể nào. không thu nhận Trác Côn Huyết! Lâm Chính lấy cái gì so sánh với Trác Côn Huyết?”, Tam tôn trưởng nói.
Sắc mặt Nhị tôn trưởng khó coi, có vẻ nghiêm túc.
Sao ông ta không biết tâm tư của Tam tôn trưởng được chứ?
Tam tôn trưởng có mâu thuẫn với Lâm Chính, nếu Lâm Chính thật sự trở thành đệ tử quan môn của cung chủ, người xui xẻo chỉ có ông ta.
Vậy nên dù có thế nào, ông ta cũng phải chặn đường Lâm Chính. Bây giờ nâng đỡ Trác Côn Huyết là lựa chọn tốt nhất, đương nhiên ông ta sẽ đứng ra nói giúp cho người nhà họ Trác.
“Tam tôn trưởng nói đúng, Lâm Chính quả thật không bằng Trác Côn Huyết. Trác Côn Huyết đã đổi được Kỳ Huyết thành công, hơn nữa đã luyện Y Võ 'Tâm Kinh đến đại viên mãn. Nhị tôn trưởng, nếu ông cảm thấy Lâm Chính phù hợp, chỉ băng để bọn họ đấu một trận, xem kết quả thế nào?”, Tứ tôn trưởng cũng đứng ra, thản nhiên lên tiếng.
Ông ta dứt lời, nhiều người ở đây đều biến sắc. Kể cả Nhị tôn trưởng.
“Cái gì? Y Võ Tâm Kinh đại viên mãn, lại còn có được Kỳ Huyết?”.
“Trời ạ, Trác Côn Huyết ghê gớm vậy sao?”.
“Có tạo hóa như vậy... Yêu nghiệt! Yêu nghiệt! Không, yêu nghiệt cũng không đủ để hình dung cậu tai”.
“Thật đáng sợi”. Tiếng cảm thán không ngừng vang lên. Nhị tôn trưởng tái mặt, thấy Tam tôn trưởng và Tứ tôn trưởng đều đã lên tiếng, ông ta cũng chỉ đành từ bỏ.
“Nhị tôn trưởng, Kỳ Huyết là gì?”, Lâm Chính không nhịn được hỏi.
“Trong thời gian ngăn tôi khó mà giải thích cho cậu. Tôi chỉ có thể nói cậu biết chuyện này cậu không tranh được nữa, nhường cho Trác Côn Huyết đi”, Nhị tôn trưởng hơi áy náy nói.
“Tôi cũng không định tranh”, Lâm Chính lắc đầu. “Vậy thì được... Vậy thì được...”.
Nhị tôn trưởng gật đầu, Mạc Tâm cung chủ vẫn đang suy nghĩ.
Bà ta nhìn đám người Nhị tôn trưởng và Tam tôn trưởng, lại quan sát Lâm Chính và Trác Côn Huyết môt lúc lâu.
Cuối cùng, bà ta hít sâu một hơi, lên tiếng: “Côn Huyết, cậu có đồng ý trở thành đệ tử quan môn của tôi không?”.
Vừa dứt lời, Trác Côn Huyết kích động sắp nhảy cả lên.
Cuối cùng cung chủ vẫn chọn Trác Côn Huyết!
“Côn Huyết, còn không mau bái kiến ân sư?”, gia chủ nhà họ Trác nói.
Trác Côn Huyết vội vàng quỳ xuống, dập đầu trước Mạc Tâm cung chủ.
“Sư phụ ở trên cao, xin nhận của đồ đệ một lạy!”.
“Được, được, đứng lên đi!", Mạc Tâm cung chủ liên tục gật đầu, cười ha ha nói.
'Trác Côn Huyết lập tức đứng dậy. Người nhà họ Trác nhảy cẵng lên hoan hô.
Các đệ tử cũng liên tục võ tay, chúc mừng Trác Côn Huyết.
Những người xung quanh nhìn Lâm Chính với ánh mắt quái dị, ai nấy đều tràn ngập vẻ nuối tiếc hoặc giễu cợt.
Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài điện.
“Mạc Tâm cung chủ! Nếu bà không muốn Lâm Chính làm đồ đệ của bà thì cho Tử Huyền Thiên chúng tôi đi!”.
Giọng nói đó vừa dứt, vô số bóng người chạy vào Nhật Nguyệt Tinh Cung.