“Cung chủ, thế này phải làm sao?”.
Tam tôn trưởng đến gần, hỏi với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Ông có ý gì?", Mạc Tâm cung chủ hỏi.
“Cung chủ, thật ra trước kia trong cung có tin đồn, nói rằng cung chủ chuẩn bị thu nhận Trác Côn Huyết làm đệ tử nhập thất. Bây giờ Lâm Chính lại xuất hiện, đương nhiên người nhà họ Trác sẽ sốt săng. Nếu hôm nay cung chủ không cho Trác Côn Huyết cơ hội, không những Trác Côn Huyết sẽ rời khỏi thiên cung Trường Sinh chúng ta, mà e là nhà họ Trác cũng sẽ xa lánh thiên cung chúng ta. Đến lúc đó, chúng ta không những sẽ mất đi một thiên tài, mà còn mất đi một thế lực chỉ viện mạnh, được không bù nổi mất”, Tam tôn trưởng khuyên nhủ.
“Tam tôn trưởng định...
“Hay là cứ để Trác Côn Huyết lên đi. Thực lực. và thiên phú của cậu ta không thua kém gì Lâm Chính, cần gì phải vì Lâm Chính mà chọc giận nhà họ Trác?”, Tam tôn trưởng nhỏ giọng nói.
Mạc Tâm cung chủ suy nghĩ trong chốc lát, tỏ ra cực kỳ do dự.
Không ít trưởng lão, điện chủ cũng nhìn về phía bà ta.
'Trác Côn Huyết muốn chiến đấu nhìn có vẻ là chuyện nhỏ, nhưng quan hệ trong đó lại không nhỏ.
Nếu có thể trở thành truyền nhân của cung chủ, chỉ sợ sau này khi cạnh tranh chức vị cung chủ cũng sẽ có ưu thế rất lớn.
Do đó, việc Trác Côn Huyết xin chiến đấu cũng mang hàm ý sâu xa.
“Tứ tôn trưởng, ông có ý kiến gì không?”, Mạc Tâm cung chủ nghiêng đầu hỏi.
Tứ tôn trưởng mấp máy môi, chắp tay: “Cách nghĩ của cung chủ chính là cách nghĩ của tôi”.
“Không cần câu nệ như vậy, nghĩ gì nói nấy đi”, Mạc Tâm cung chủ nói.
Tứ tôn trưởng nghĩ ngợi, khẽ giọng nói: “Cung chủ, thật ra... tôi cho rằng Trác Côn Huyết có ưu thế hơn so với Lâm Chính".
“Ồ? Sao lại nói vậy?”.
“Cung chủ, người quên rồi sao? Một tháng trước, Trác Côn Huyết nhận được tạo hóa của cao nhân, nhờ sự trợ giúp của nhà họ Trác đã đổi lấy một thân Kỳ Huyết. Nghe nói nhờ sự hỗ trợ của Kỳ Huyết, thiên phú của cậu ta tăng vọt, thực lực nâng cao, lột xác thành yêu nghiệt, có thể gọi là kỳ tài có một không hai”.
“Chuyện này tôi cũng có nghe nói, quả thật có chuyện như vậy”.
“Hơn nữa, hôm qua tôi còn nghe nói, Trác Côn Huyết đã đột phá tầng cuối cùng của Y Võ Tâm Kinh, đã luyện đến đại viên mãn!”.
“Cái gì?”.
Mạc Tâm cung chủ bất ngờ, nhìn Tứ tôn trưởng: “Tin tức là thật sao?”.
“Chắc chắn là thật! Nếu cung chủ không tin, có thể hỏi Trác Côn Huyết!", Tứ tôn trưởng nói.
Mạc Tâm cung chủ âm thầm gật đầu: “Năm nay Trác Côn Huyết còn chưa tới ba mươi mà có thể luyện được Y Võ Tâm Kinh đến cảnh giới đại viên mãn, quả thật phi phàm. Xem ra chuyện cậu ta có được Kỳ Huyết cũng là sự thật, nếu không, sao cậu ta có thể dễ dàng đột phá đạt tới cảnh giới đại viên mãn được?”.
“Cho nên, cung chủ, Trác Côn Huyết không hề thua kém gì Lâm Chính. Cung chủ đừng vì cậu ta đánh bại Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên, đánh ngang tài ngang sức với Trịnh điện chủ mà cho rằng thực lực cậu ta siêu phàm thoát tục. Thật ra, đệ tử ưu tú của thiên cung chúng ta cũng nhiều vô kể, chỉ một Lâm Chính nho nhỏ không là gì cả”, Tứ tôn trưởng nói.
“Cũng được! Nếu ông và Tam tôn trưởng đều nói vậy thì tôi sẽ cho Trác Côn Huyết một cơ hội”.
Mạc Tâm cung chủ gật đầu, phất tay: “Côn Huyết, cậu đã muốn chiến đấu thì hấy lên giao lưu
với người bạn ở Cô Phong đó đi!".
Bà ta dứt lời, người nhà họ Trác vui mừng.
“Cảm ơn cung chủi!”, Trác Côn Huyết vô cùng kích động, lập tức chắp tay đáp.
Nhị tôn trưởng ở bên này biến sắc, đứng bật dậy: “Cung chủ, chuyện này...”.
“Nhị tôn trưởng, không sao, tôi biết Lâm Chính rất ưu tú, nhưng tôi cũng muốn xem xem ngày nay Côn Huyết tu luyện như thế nào rồi”, Mạc Tâm cung chủ nói.
Nhị tôn trưởng nheo mắt, không lên tiếng.
Cung chủ đã nói như vậy, ông ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
Còn Lâm Chính, từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Đương nhiên anh hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng theo anh thấy, nếu có ắt sẽ có, không có cũng không cần cưỡng cầu, mọi thứ tùy duyên.
Trác Côn Huyết có được cơ hội, đương nhiên sẽ không làm lỡ thời gian, lập tức giao đấu với Trần Tử Ngang.
Hai người chiến đấu với nhau, đánh đến mức không thể phân tách.
'Trác Côn Huyết y võ là chính, Trần Tử Ngang lại là võ thuật thuần túy.
Chiêu thức của Trần Tử Ngang vô cùng tàn bạo, chiêu nào chiêu nấy chí mạng. Chiêu thức của Trác Côn Huyết cũng chủ yếu thiên về tàn bạo hung ác, nhưng khác Trần Tử Ngang ở chỗ da thịt của Trác Côn Huyết có thế nào cũng đánh không nứt, phá không nát. Châm bạc giúp sức sống của hắn vô cùng mạnh mẽ, cộng thêm sức lực và tốc độ được sự tăng cường của châm bạc mà áp đảo Trần Tử Ngang.
Hai bên giao đấu chỉ mới mấy chục chiêu.
Âm ầm ầm...
Tiếng nổ lớn vang lên.
Trần Tử Ngang bay ngược ra xa, đập mạnh vào cửa điện, đầu chảy máu, lập tức hôn mê.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi. Sau đó, tiếng hét vang vọng như sấm dậy. “Hay!”.
“Thắng rồi!".
“Ha ha, tốt quá rồi!".
“Cung chủ, may sao đệ tử không làm nhục sứ mệnh”, Trác Côn Huyết đi tới, chắp tay nói.
“Không tồi, Côn Huyết, thời gian này cậu đúng là tiến bộ rất nhiều, tốt lắm!”, Mạc Tâm cung chủ gật đầu tán thưởng.
“Cảm ơn cung chủ đã khen!”, Trác Côn Huyết đứng dậy, nói với Nghiêm Tàng Hải ở bên kia: “Nghiêm phó minh chủ, Cô Phong các ông còn có ai muốn so tài khiêu chiến nữa, bảo bọn họ lên đây đi”.