Lâm Chính theo đuổi y thuật cực kỳ điên cuồng.
Dù lúc này anh ở lại thiên cung là cực kỳ nguy hiểm, nhưng anh vẫn lựa chọn ở lại.
Chỉ để hoàn toàn nắm vững y thuật trong thiên cung.
Lâm Chính đã xem gần hết tất cả sách trong khu sách cấm của Tàng Thư Các và tất cả sách ở Từ Bi Thất, trong lòng có không ít nghi hoặc cần được giải đáp.
Nếu có thể có được lời giải đáp từ Mạc Tâm cung chủ, y thuật của Lâm Chính chắc chắn sẽ có tiến bộ rất lớn.
“Cái gì? Cung chủ muốn nhận cậu làm đồ đệ?”.
Nhà tranh dưới núi.
Bà cụ Ôn ngồi dậy từ trên sạp, không tin nổi nhìn Lâm Chính.
“Phải, nói là mai phải tham gia tiệc trà gì đó. Bà cụ Ôn có biết tiệc trà là gì không?”, Lâm Chính vừa châm cứu cho Liễu Như Thi vừa lên tiếng hỏi.
“Tiệc trà chỉ là một cuộc hội đàm giữa cung chủ chúng ta và lãnh tụ các gia tộc khác mà thôi, không phải gì quan trọng. Chỉ là gần đây thiên cung không thái bình, tiệc trà lần này có lẽ sẽ có chút sóng gió. Cậu cũng không cần lo lắng, tôi nghĩ trong số khách tham dự ngày mai sẽ có người khiêu chiến thiên cung chúng ta, cậu chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của cung chủ, ra tay dạy dỗ bọn họ là được. Tôi nghĩ với thực lực của cậu, những người đó sẽ không phải đối thủ của cậu".
“Hóa ra là vậy...”.
“Lâm Chính, tuy cung chủ thu nhận cậu là đồ đệ xem như là tạo hóa của cậu, nhưng cậu... hoàn cảnh cũng không được lạc quan. Nếu để cung chủ biết chuyện của cậu thì cậu..”, bà cụ Ôn muốn nói lại thôi.
“Bà cứ yên tâm, tôi tự có dự tính. Như Thi vẫn cần phải điều trị một thời gian, tạm thời không thể rời khỏi đây. Tôi lấy được vài thứ thuốc tốt từ thiên cung có thể sử dụng cho cô ấy. Tôi nghĩ không lâu nữa tôi có thể đưa cô ấy bình an rời khỏi đây”.
“Được thôi, cậu đã quyết định thì tôi chỉ đành chúc cậu may mắn..”, bà cụ Ôn thở dài, cũng không nói nhiều thêm.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính đến thẳng Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Vừa đến gần cung điện lại thấy vài đệ tử Thượng Thanh Cung đứng ở bên đường.
“Lâm sư huynh, anh đến rồi!". Vài đệ tử nhìn thấy Lâm Chính, lập tức mừng rỡ chạy đến.
“Mọi người đến đây làm gì?”, Lâm Chính hoang mang.
“Lâm sư huynh, là Nhị tôn trưởng phái chúng tôi đến đây!".
“Nhị tôn trưởng?”.
“Phải, Nhị tôn trưởng nghe nói Lâm sư huynh được cung chủ chọn tham gia tiệc trà, lệnh cho chúng tôi đợi ở đây từ sớm để đưa Lâm sư huynh Huyền Thanh Đan và Hoạt Hồn Đan do Nhị tôn trưởng đích thân luyện chế. Nhị tôn trưởng nói anh có được cơ hội này không dễ, phải nắm thật chắc. Số đan dược này có thể trợ giúp anh thể hiện phong thái ở tiệc trà, lấy được sự yêu mến của cung chủ, vậy thì tỷ lệ anh trở thành đệ tử nhập thất của cung chủ cũng càng lớn”.
Anh ta nói xong thì đưa mấy chiếc hộp tới.
Lâm Chính sững người, khó tin nhìn những chiếc hộp trong tay các đệ tử.
Một lúc lâu sau, anh thở ra một hơi. “Chuyển lời cảm ơn Nhị tôn trưởng giúp tôi”. “Sư huynh khách sáo rồi”.
“Tình hình của Thượng Thanh Cung thế nào rồi?”.
“Sư huynh yên tâm, Nhị tôn trưởng đã sắp xếp ổn thỏa, cung điện đang tu sửa, các sư huynh bị thương cũng đã được chữa trị”.
“Vậy thì tốt”.
“Sư huynh, chúng tôi đi trước, chúc anh tiền đồ rộng mởi”.
Các đệ tử hành lễ với Lâm Chính, sau đó quay người rời đi.
Lâm Chính nhìn mấy chiếc hộp trong tay, cười khổ cất hết đi, sau đó chạy về phía Nhật Nguyệt Tỉnh Cung.
Vừa đến gần cung điện, hiện trường rộn ràng, cung điện náo nhiệt, trong ngoài toàn người là người, dường như khách quý đã đến.
Khi Lâm Chính quan sát những người này thì không khỏi trợn tròn mắt.
“Cô Phong?”.
Lâm Chính kinh ngạc lẩm bẩm.
Những người này... lại là người của Cô Phong! Bọn họ đứng hai bên cung điện.
Cùng lúc đó, Tứ tôn trưởng dẫn theo đội chấp pháp đến, bao vây kín kế Nhật Nguyệt Tinh Cung.
Nhìn thấy Lâm Chính đi đến, Tứ tôn trưởng nhíu mày, hừ một tiếng, không nói gì.
“Lâm Chính!". Lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên.
Lâm Chính quay đầu, không khỏi sửng sốt: “Nhị tôn trưởng? Sao tôn trưởng lại đến đây?”.
“Cấp bậc của khách quý hôm nay vượt ngoài sức tưởng tượng, cung chủ lâm thời hạ lệnh cho tất cả tôn trưởng trong cung đều phải đến đây”, Nhị tôn trưởng nói.
“Hóa ra là vậy”.
Lâm Chính gật đầu, sau đó vội vàng chắp tay: “Cảm ơn Nhị tôn trưởng đã ban đan cho”.
“Thằng nhóc thối, lần này bay lên cành cao biến phượng hoàng rồi! Cậu hãy năm chắc cơ hội này, trở thành đệ tử nhập thất của cung chủ, đường lớn huy hoàng đợi cậu tiến bước. Cậu uống hai viên đan mà tôi chuẩn bị, biểu hiện thật tốt nhé”, Nhị tôn trưởng mỉm cười nhàn nhạt, trong mắt tràn ngập sự tán thưởng.
Sau đó một bóng người bay ra ngoài, ngã xuống bên cạnh Lâm Chính.
Đó là một đệ tử.
Lâm Chính sững sờ, chưa kịp phản ứng đã thấy đệ tử đó nôn ra ba ngụm máu liên tiếp, sau đó nghiêng đầu sang bên ngất xỉu, không rõ sống chết.
“Cái gì?”, Nhị tôn trưởng lập tức sầm mặt. Lúc này, tiếng la hét ồn ào từ bên trong truyền ra: “Thiên cung Trường Sinh này sao vậy? Một người giỏi đấu cũng không có luôn sao?".