Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1963: Đệ tử thập nhất




Lần này không màng ám chỉ nữa mà nói thẳng ra luôn?

Xem ra Tam tôn trưởng thật sự không đợi được nữa.

Lâm Chính liếc nhìn ông ta, suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Lúc này, Tam tôn trưởng tiếp túc hùng hổ dọa người: “Lâm Chính, cậu do dự cái gì? Sao vậy? Chẳng lẽ cậu không muốn hiến Lạc Linh Huyết cho cung chủ? Cậu cũng không xem lại xem cậu là cái thá gì! Lạc Linh Huyết nằm ở một người như cậu đúng là phung phí của trời, chỉ có cung chủ mới có thể phát huy uy lực chân chính của nó, cậu hiểu chưa?”.

Lâm Chính nghiêm nghị, định nói gì đó.

Lúc đó, Mạc Tâm cung chủ đột nhiên lên tiếng: “Được rồi Tam tôn trưởng, ông đừng nói nữa. Lâm Chính có được mười giọt Lạc Linh Huyết là tạo hóa của cậu ta, là vật sở hữu của cậu ta, sao chúng ta có thể tùy ý lấy bảo vật của người khác được?”.

Tam tôn trưởng sửng sốt: “Cung chủ, chuyện đó....  

“Dù Lạc Linh Huyết tốt, nhưng không có duyên với tôi. Chúng ta theo đuổi con đường trường sinh, chú trọng thanh tâm quả dục, thuận theo tự nhiên. Nếu vì mấy giọt Lạc Linh Huyết mà phá hoại tâm cảnh chỉ sẽ tăng thêm tâm ma, được không bù nổi mất", Mạc Tâm cung chủ lắc đầu.

Tam tôn trưởng há miệng, cúi đầu đáp: “Vâng!”. “Lâm Chính, cậu không cần lo, tôi sẽ không cướp Lạc Linh Huyết của cậu. Ngược lại, tôi dự định

sẽ bồi dưỡng cậu thật tốt!”.

“Bồi dưỡng?”, Lâm Chính ngạc nhiên.

“Cậu biết vì sao thời gian này cung chủ bế quan không?”.

“Chuyện đó... đệ tử không biết”.

“Thực ra gần trăm năm nay thiên cung chúng tôi không được thái bình, có nhiều phe thế lực đến gây rối. Tôi không thể không bế quan tu luyện để đột phá công pháp, tăng cường thực lực, dùng nó đe dọa những kẻ trộm cắp đến xâm phạm”.

“Hóa ra là vậy”. 

“Không phải thời gian trước người của Tử Huyền Thiên đã đến gây sự sao? Tôi nghe nói rồi, cậu đã lập được công lớn. Cậu có thể đánh bại Tứ Thánh Anh của Tử Huyền Thiên, cho thấy thiên phú của cậu không tầm thường. Tính toán thời gian thì có lẽ mai sẽ tổ chức tiệc trà, chäc chắn sẽ có khách quý đến thăm. Tôi định để cậu đại diện cho thiên cung Trường Sinh chúng tôi so tài với khách quý đó. Nếu cậu có thể thắng được vị khách quý đó thì tôi sẽ thu nhận cậu làm đệ tử nhập thất”, Mạc Tâm cung chủ cười nói.

“Đệ tử nhập thất?”.

Hơi thở của Lâm Chính trở nên gấp gáp, lập tức chắp tay nói: “Cảm ơn cung chủi!".

Lâm Chính đương nhiên là đồng ý.

Bàn về y thuật, cung chủ thiên cung Trường Sinh chắc chắn vượt qua anh.

Nếu có thể nhận được sự chỉ dạy và hướng dẫn của cung chủ thiên cung, chắc chắn Lâm Chính sẽ

được lợi ích không nhỏ.

Anh vốn say mê y thuật, cơ hội như vậy sao có thể từ bỏ, đương nhiên là luôn miệng đồng ý.

“Hả? Nhận Lâm Chính làm đồ đệ?”. 

Sắc mặt Tam tôn trưởng trắng bệch, cảm thấy sốt ruột, vội vàng tiến lên: “Cung chủ, xin... xin cung chủ hãy cân nhắc! Lâm Chính tâm thuật bất chính, giảo quyệt đa đoan, sao cung chủ có thể thu nhận cậu ta làm đệ tử nhập thất? Không được đâu!”.

“Tam tôn trưởng, tôi nghĩ ông có hiểu lầm gì với Lâm Chính phải không?”, cung chủ khó hiểu hỏi.

“Cung chủ... thiên cung chúng ta có vô số đệ tử xuất sắc, thiên tài yêu nghiệt liên tục xuất hiện, không phải cung chủ nói phải lựa chọn đệ tử tham gia tiệc trà kỹ càng sao? Vì sao đột nhiên lại chọn luôn Lâm Chính?”.

“Tôi cảm thấy để Lâm Chính đại diện hoàn toàn dư sức”.

“Nhưng...”.

“Được rồi, tôi có chừng mực”, Mạc Tâm cung chủ nói.

Tam tôn trưởng chỉ đành từ bỏ. 

“Cậu đi nghỉ ngơi đi, tối tôi sẽ phái người đưa thuốc tôi đích thân nấu đến cho cậu, giúp cậu khôi phục nhanh hơn chút để mà tham gia tiệc trà ngày mai. Cậu đừng quá lo, ngày mai không phải quyết đấu sinh tử gì cả, chỉ là so tài mà thôi”, Mạc Tâm cung chủ cười nói.

“Vâng, cung chủ”.

Lâm Chính không nói gì nhiều, hành lễ xong quay người rời đi.

Nhìn bóng dáng Lâm Chính rời đi, Tam tôn trưởng nghiến răng nghiến lợi, không cam tâm.

“Cung chủ thật sự muốn đào tạo cậu ta sao? Cậu ta lai lịch bất minh, tâm tư xảo quyệt, nếu cung chủ bồi dưỡng cậu ta, chỉ sợ là... dưỡng hổ thành họa!”, Tam tôn trưởng liên tục đấm ngực giậm chân.

“Lai lịch bất minh thì hơi quá. Tôi đã tìm hiểu về Lâm Chính, chuyện năm xưa cậu ta bị oan nên mới bị đuổi khỏi thiên cung, thực tế cậu ta vẫn là đệ tử của thiên cung. Mặc dù mấy năm sau cậu ta mới quay về, hơn nữa y thuật học được không phải y thuật của thiên cung, không biết là ai dạy cho, nhưng dù thế nào vẫn phải cho cậu ta cơ hội”, Mạc Tâm cung chủ nói. 

Tam tôn trưởng thở dài, không làm gì được.

“Tam tôn trưởng, ông không cần quá lo lắng, về Lâm Chính, thật ra tôi đã có sắp xếp”, thấy Tam tôn trưởng lo lắng, Mạc Tâm cung chủ lại nói.

“Sắp xếp?”.

“Mặc dù Đại tôn trưởng chết không có chứng cứ, nhưng tôi vẫn cảm thấy có liên quan đến Lâm Chính, chuyện này vẫn phải điều tra kỹ càng. Ngoài ra, Lạc Linh Huyết trong tay Lâm Chính... đòi công khai như ông thì thật thiếu suy nghĩ”.

“Ồ? Cung chủ cũng muốn có Lạc Linh Huyết?”.

“Mười giọt Lạc Linh Huyết không phải tầm thường, sao tôi lại không muốn có? Nếu được mười giọt Lạc Linh Huyết trợ giúp, thiên cung Trường Sinh chúng ta còn sợ gì ai? Tôi khát cầu Lạc Linh Huyết là vì thiên cung, không phải vì ham muốn cá nhân”.

“Cung chủ anh minh”.

“Nhưng nếu đòi hỏi công khai giống như ông thì sao chấp nhận được? Chuyện này đồn ra ngoài chẳng phải sẽ gây tổn hại đến uy danh cung chủ

hay sao?”.

“Ý của cung chủ là?”. 

“Trước tiên cứ để Lâm Chính dùng, tôi nghĩ qua thời gian nữa, cậu ta sẽ tự giao Lạc Linh Huyết cho.

tôi”. “Vâng... Vậy tiệc trà ngày mai...”.

“Phải xem biểu hiện của Lâm Chính, nếu cậu ta thật sự có thiên phú cao siêu, tôi sẵn lòng thu nhận cậu ta làm đệ tử nhập thất”.


“Bớt nịnh nọt, lui xuống đi”.

“Vâng, cung chủ”. 

Tam tôn trưởng cúi đầu khom lưng, chậm rãi lui ra khỏi Nhật Nguyệt Tinh Cung.