Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 1902: Sự nghi ngờ của Tam tôn trưởng




Bạch Hạo Tâm ngất có nghĩa là Lâm Chính đã giành chiến thắng. Nhưng những người có mặt vẫn chưa hoàn hồn. Nhất là đám đệ tử của Tử Huyền Thiên. Họ sững sờ. Họ cảm thấy ong ong cả đầu.

Một trong Tứ Thánh Anh - Bạch Hổ - Bạch Hạo Tâm đã thua rồitHơn nữa còn thua bởi một đối thủ như thế kia.

Không thể nào? Đối phương chỉ đấm có vài cái mà sao. anh ta có thể ngất được chứ. Trong ấn tượng của mọi người, Bạch Hạo Tâm đúng ra không bị ăn đấm như thế mới phải.

Đừng nói là vài đấm mà dù có vài nhát kiếm đâm vào. thì với độ mạnh của thể xác, anh ta vẫn có thể cầm cự được một lúc mới đúng. Vậy chuyện gì thế này.

Không ai hiểu nguyên do. Chấn Hám Sơn cũng vậy. Ông †a cũng vô cùng bàng hoàng, đôi mắt ánh lên sự nghỉ ngờ. Ông ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra sự bất ổn nắm ở đâu!

“Vạn tuết" “Thắng rồi!"

“Lâm sư đệ tuyệt quá”, lúc này, đệ tử của thiên cung Trường Sinh hò reo rầm trời. Tất cả đều ôm chầm lấy nhau, vui mừng tới rơi nước mắt. Bọn họ vốn không đặt nhiều hi vọng vào Lâm Chính. Vậy mà anh dựa vào ý chí đã đánh bại được Bạch Hạo Tâm - một trong Tứ Thánh Anh.

Đối với các đệ tử mà nói điều này đúng là kỳ tích. Mà đứng trước một kỳ tích như thế, có ai lại không kích động cho được.

Cả hiện trường sục sôi. Thậm chí còn có người lao lên bế cả Lâm Chính với người đầy vết thương lên. Giống như đại thống lĩnh thắng trận trở về.

Một lúc sau Lâm Chính mới được đặt xuống. Lúc này. anh đã không còn đứng vững nữa. Anh cần có người dìu. Những người đệ tử tốt bụng bắt đầu châm cứu, trị thương cho anh.

Lâm Chính cảm ơn sau đó đẩy đám người ra đi về phía Chấn Hám Sơn. Anh nói bằng giọng khàn khàn: “Các bạn Tử Huyền Thiên, có còn ai..muốn chiến đấu với tôi nữa không?”

Đám đông tái mặt, họ tức lắm nhưng tới nước này thì bọn họ không thể nào chiến đấu được nữa. Trừ khi bọn họ mời được ba người trong bộ Tứ Thánh Anh còn lại. Thế nhưng điều đó là không thể.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại truyenazz.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn gõ truyenazz.vn để vào đọc truyện nhé

Bất lực, Chấn Hám Sơn đành phải lựa chọn từ bỏ: “Người anh em có thực lực kinh người, ý chí khiến người khác phải khâm phục, đánh bại liên tiếp đệ tử của tôi, Chấn Hám Sơn bái phục”, ông ta nói.

Dứt lời, các đệ tử khác của Tử Huyền Thiên cũng siết chặt nắm đấm, để lộ vẻ không cam tâm.

Người của thiên cung hò reo. Đám người Tam tôn trưởng thì không lộ biểu cảm gì, chẳng ai biết họ đang cảm thấy thế nào.

“Tam tôn trưởng “Thần Ngạo Tập” là của thiên cung rồi”, Chấn Hám Sơn chắp tay, sau đó dẫn đệ tử của mình rời đi.

“Tốt quá”.

Tiếng hoan hô lại vang lên. Tam tôn trưởng vẫn không nói gì, chỉ chau chặt mày.

Lâm Chính suy nghĩ...Thân Ngạo Tập sao? Đám người này tới thiên cung làm loạn là vì thứ này à?

Được đám đệ tử dìu, Lâm Chính giả bộ yếu ớt bước tới Anh Hoa Điện và chắp tay:“Các vị tôn trưởng, điện chủ, đệ tử đã không làm các vị mất mặt đúng không?”, Lâm Chính mỉm cười.

Trịnh Thông viễn mặt tối sầm, đôi mắt ánh lên sát khí, ông ta thật chỉ muốn xử lý luôn thắng nhãi này. Tam tôn trưởng không thể hiện gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu: “Lâm Chính cậu làm khá lắm. Lần này coi như cậu đã lập công lớn cho. thiên cung rồi. Tôi sẽ báo lên Đại tôn trưởng, thưởng cho cậu”.

“Sao có thể nói vậy được, thiên cung đã cứu giúp đệ tử, đệ tử phải báo ân mới đúng”.

“Cậu có thể lĩnh ngộ được như vậy là tốt. Được rồi, cậu bị thương cũng không hề nhẹ. Cậu đi nghỉ ngơi đi. Lát nữa tôi sẽ bảo ngũ tôn trưởng đích thân chữa trị cho cậu”.

“Không cần đâu, đệ tử bị thương một ít mà thôi”.

“Không có gì, về đi”, Tam tôn trưởng vẫn kiên quyết.

“Vâng, cảm ơn Tam tôn trưởng”, Lâm Chính mỉm cười, quay người rời đi.

“Giải tán", Tam tôn trưởng phất tay, đám đệ tử giải tán. Anh Hoa Điện trở lại vẻ yên lặng vốn có của nó. Thế nhưng Tam tôn trưởng vẫn đứng đó một hồi lâu, mắt nhìn theo hướng Lâm Chính rời đi.

“Tam tôn trưởng, mặc dù Lâm Chính bị thương nhưng chỉ là bị thương da thịt, hà tất phải bảo tôi đích thân chữa trị?", Ngũ tôn trưởng không hiểu, bèn bước lên hỏi.

“Trị thương là chuyện nhỏ, thực ra là tôi có ý khác", Tam tôn trưởng nói.

*Ý gì cơ?”

“Tôi muốn bà điều tra hoạt độc trong người Lâm Chính. Xem hoạt độc nó như thế nào”, Tam tôn trưởng trầm giọng. Nghe thấy vậy đám đông lập tức hiểu ra kế hoạch của Tam tôn trưởng.

“Tam tôn trưởng, ông cảm thấy...hoạt độc trong người Lâm Chính có vấn đề sao?”

“Không phải bà nói tình hình của cậu ta rất nghiêm trọng, không thể vận động chân khí được à? Nếu đúng như vậy thì tại sao cậu ta có thể giết được Bạch Hạo Tâm? Vì vậy tôi nghĩ chắc chắn là bà bị lừa rồi”, Tam tôn trưởng hừ giọng.

“Nhưng cậu ta đâu có thể tự chữa lành được. Cậu ta không có dược liệu, dù có y thuật kinh thiên thì cũng không làm gì được mà”, Ngũ tôn trưởng nói.

Không bột đố gột nên hồ. Lâm Chính dù yêu nghiệt nhung cũng không thể yêu nghiệt tới mức đó được.

“Bà thật sự cho răng không hề sao? Bà quên chuyện ở Từ Bi Thất rồi à?”, Tam tôn trưởng hừ giọng. Ngũ tôn trưởng cảm giác da đầu tê dại.

“Ông cho rằng người trộm Từ Bi Thất có khả năng là Lâm Chính?”, Trịnh Thông Viễn nhanh nhạy nhận ra.

“Rất có khả năng, vì vậy tôi muốn điều tra", Tam tôn trưởng lấy từ trong người ra một cây châm màu đỏ đưa cho.

Ngũ tôn trưởng.

“Xích Hồng Châm?”, đám đông thất kinh.

“Lâm Chính giảo hoạt, có thể là cậu ta có cách nào đó để che giấu tình hình hoạt độc trong cơ thể mình. Mọi người mang Xích Hồng Châm cùng phần thưởng tới đó. Có Xích Hồng Châm thì dù cậu ta có sử dụng thủ đoạn gì cũng không thể che giấu được. Châm này có thể thử được vạn. độc”, Tam tôn trưởng trầm giọng.

“Được”.

“Nghe đây, nếu hoạt độc trong người Lâm Chính có sự chuyển biến theo hướng tích cực thì hoàn toàn có thể khẳng định cậu ta là hung thủ trong vụ trộm Từ Bi Thất, vậy thì phải lập tức bắt cậu ta lại. Nếu như cậu ta dám phản kháng thì giết ngay tại chỗ, rõ chưa?”, Tam tôn trưởng đanh giọng.

“Cũng được”, không đợi Ngũ tôn trưởng lên tiếng, Tam tôn trưởng đã đồng ý.

“Tôi cũng đi”, Tứ tôn trưởng cũng nói thêm vào: “Chuyện này liên quan tới Từ Bi Thất, cũng có trách nhiệm của tôi. Nếu Lâm Chính đúng là kẻ tình nghỉ thì tôi quyết không dung túng”.

Sau khi hạ quyết tâm, Tứ tôn trưởng, Ngũ tôn trưởng và Trịnh Thông Viễn cùng đi về nơi ở của Lâm Chính.

Lúc này Lâm Chính vừa ngồi xuống, còn chưa kịp xử lý vết thương trong cơ thể thì cánh cửa đã bị Trịnh Thông Viễn đẩy ra: “Lâm Chính, Ngũ tôn trưởng tới trị thương cho cậu rồi đây".