Cú đấm khiến tất cả mọi người giật mình. “Bạch sư huynhl”
Người của Tử Huyền Thiên thất kinh, tưởng mình nhìn nhầm.
“Hay lãm", người của thiên cung Trường Sinh hò reo. Họ vui mừng lắm.
“Lâm sư huynh, đẹp lắm”. “Cố lên”. “Đấm! Đám chết người đó đi”.
“Đấm chết đi”, đám đệ tử kích động giơ nắm đấm lên và hò reo.
“Im lặng, tất cả im lặng”, Trịnh Thông Viễn tức giận, thế nhưng lúc này chẳng có ai còn nghe lời của ông ta nữa. Tất cả đều cảm thấy người sôi lên hừng hực bởi cú đấm của Lâm Chính.
Bọn họ hò reo không ngớt. Lúc này, ai thua ai thắng có lẽ không còn quan trọng nữa. Bởi vì trong mắt họ, Lâm Chính đã là người chiến thẳng rồi.
Thế nhưng trong mắt đám người Tam tôn trưởng thì tất cả chỉ là một vở kịch. Một vở kịch mà thôi.
“Bät đầu phản công rồi”, Tam tôn trưởng nói băng vẻ vô cảm. Ông ta sớm đoán ra Lâm Chính sẽ thế này.
“Tên này thâm quá...”, Tứ tôn trưởng nói bằng giọng khàn khàn.
“Tam tôn trưởng, chúng ta không làm gì sao? Cứ để cho. tên đó dät mũi chúng ta à?”, Trịnh Thông Viễn cuống cả lên, vội vàng nói.
“Ông định làm gì?”, Tam tôn trưởng hừ giọng: “Giờ đã mất lòng họ rồi, lẽ nào ông muốn ép đám đệ tử này tạo. phản à?”
“Thế nhưng...”
“Đừng nhưng nữa!Tôi nói cho ông biết, giờ Lâm Chính đang ép chúng ta. Một khi chúng ta làm theo thì chắc chắn cậu ta sẽ bật lại ngay. Tới khi đó, cả ông và tôi cùng khó xử, ngược lại cậu ta lại thành công với kế hoạch của mình”, Tam †ôn trưởng nói.
“Cậu...cậu ta dám sao?”, Trịnh Thông Viễn cuống cả lên.
“Ông cho rằng cậu ta không dám?”, Tam tôn trưởng trợn ngược mắt: “Ông tưởng cậu ta ngốc sao? Chắc chắn cậu ta biết việc chúng ta cố tình không chữa trị cho cậu ta. Vì vậy cậu ta định báo thù, ông nghĩ về thằng nhóc đó đơn giản quá đấy”.
Trịnh Thông Viên há hốc miệng. Lâm Chính vân đấm bùm bụp vào mặt của Bạch Hạo Tâm. Hết cú đấm này đến cú đấm khác, anh không biết mệt là gì.
Mặc dù hai tay của Bạch Hạo Tâm không thể cử động, toàn thân cũng bị khống chế, thế nhưng hai chân vẫn cử động được. Anh ta lập tức đập đầu gối vào lưng của Lâm Chính, tiến hành phản công.
Bụp! Lâm Chính bị phản công, đau tới mức run rẩy, miệng phun ra máu. Thế nhưng anh không hề dừng lại, chỉ tiếp tục đấm. Bạch Hạo Tâm mặt be bét máu, mũi lệch hẳn sang một bên.
Cả hai bên đều không có ý định từ bỏ, cứ điên cuồng đánh, đấm lẫn nhau.
Bụp! Bụp!...Âm thanh nặng nề vang lên. Đám đông không dám lên tiếng.
Lúc này là lúc dựa vào ý chí để xem ai có thể cầm cự: được tới giây phút cuối cùng. Ai buông tay trước, ai sẽ thua trước...
Đó là người ngoài nghĩ thế. Còn trên thực tế thì Bạch Hạo Tâm biết tất cả đều là trò do Lâm Chính tạo ra. Sức mạnh của đối phương không hề yếu như người ngoài nhìn thấy. Ngược lại, anh mạnh khủng khiếp.
Sức mạnh của anh thật sự kinh người. Anh giả vờ mà thôi.
Bạch Hạo Tâm cảm thấy da đầu tê dại. Nếu mà đối phương ghim thêm châm nữa thì không biết sẽ khủng khiếp tới mức nào. Cần phải né những nhát châm cổ quái đó. Nếu không chỉ có nước thua mà thôi.
Trước khi ngất đi, mắt anh ta chỉ nhìn chăm chăm vào. mắt Lâm Chính. Đôi mắt dữ dăn đó, từ sâu thẳm bên trong, bỗng trở nên bình tĩnh một cách đáng sợ.
Lúc này Bạch Hạo Tâm đã chắc chắn với suy nghĩ của mình. Người này...luôn giả bộ. Rõ ràng anh ta không hề bị bệnh tới mức sắp chết. Mà ngược lại anh ta rất mạnh. Mạnh tới mức vô lý.
“Bạch sư huynh”, người của Tử Huyền Thiên hét lên. Bạch Hạo Tâm không nghe thấy gì. Chân anh ta nhấc lên bỗng từ từ hạ xuống, cơ thể như bị rút sạch sức lực. Hai mắt anh ta nhắm lại, cuối cùng cả cơ thể bất động.
Thắng thua đã định...